Chương 55: Không ngon, không ngon, chẳng có thứ gì ngon
Diệp Thiên Dật tính toán thì chỉ còn có ba mươi lăm nghìn, nếu ăn ở một nhà hàng lớn thì có khi cũng tốn mấy trăm nghìn, như vậy mấy nơi như khách sạn năm sao nhất định sẽ không đi, sau đó còn phải thuê nhà cho nàng ấy, còn phải đưa cho nàng ấy một khoản tiền để mua sắm những thứ trang trải cho cuộc sống của mình, nếu không có tiền thì nàng ấy cũng không làm gì được, chẳng lẽ để nàng ấy mang bảo vật ra đổi sao? Diệp Thiên Dật không nỡ, tất cả của nàng đều là của mình! Vì vậy, mặc dù đã nói đưa nàng đi ăn một bữa hoành tráng, nhưng tốt nhất là không quá hai nghìn tệ cho bữa ăn này thôi ...
Võ kỹ Thần giai đổi lấy một bữa ăn không đến hai vạn kim tệ, Diệp Thiên Dật e rằng nếu như sau này nàng ấy biết chuyện này thì nhất định muốn giết hắn, đương nhiên, nếu khi đó bọn họ đã thành đôi rồi thì chẳng sao cả!
Về việc có bị nàng ấy phát hiện hay không thì để nói sau đi, đưa tiền cho nàng ấy để tự nàng tiêu xài, dù sao thì nàng ấy không biết bao nhiêu là mười tệ, một nghìn tệ, mười nghìn tệ, khi đó Diệp Thiên Dật nói với nàng ấy là chúng nhiều lắm đấy, thế là được rồi.
Diệp Thiên Dật đưa Mộ Thiên Tuyết đến một khách sạn, thực lòng mà nói, Diệp Thiên Dật cũng còn có mặt mũi khi mà hắn đưa nàng ấy đến một khách sạn ba sao, dù sao thì cũng đừng gọi những món siêu đắt tiền là được, dù là khách sạn ba sao, hai người ăn một bữa ăn chỉ chừng một nghìn tệ.
Và miễn là nó trông sang trọng, ít nhất là trong mắt của Mộ Thiên Tuyết, nơi này rất sạch, rất đẹp và rất tốt, hẳn là hắn không lừa gạt mình đâu.
"Hoan nghênh quý khách."
Cô lễ tân xinh đẹp cười tươi chào mừng bọn họ.
Khi bọn họ nhìn thấy Mộ Thiên Tuyết, thì cũng hoàn toàn choáng váng.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại còn có khí chất như vậy.
"Hai người, làm phiền đặt giúp ta một phòng riêng."
Diệp Thiên Dật nói.
"Xin lỗi ngài, hôm nay khách đông quá nên đã hết chỗ rồi ạ..."
"Ấy ấy ấy..."
Cô lễ tân vừa nói xong, một người đàn ông bụng bự đã chạy tới.
“Chưa hết chưa hết, đúng lúc có một đoàn khách đi rồi, vẫn còn một phòng riêng, hai người đi theo ta đi.” Tên quản lý sảnh mang theo nụ cười trên mặt và nói.
Phòng riêng này rất là đắt, vì nhiều người không thích ăn trong sự ồn ào nên sẽ đặt trước phòng riêng, còn lại một phòng cuối cùng, hắn đã ra lệnh không cần biết ai đến cũng nói là hết phòng rồi, vì phòng cuối cùng này là để dành cho lão đại, nhưng hắn nhìn thấy cô gái này, nàng có thể nào là một người đơn giản mà lại có sắc đẹp và khí chất đến như vậy sao? Đây đích thị là một ông chủ! Vì vậy họ phải cho vào phòng riêng, ước tính bữa ăn này có giá hàng trăm nghìn, quả là một số tiền lớn!
Hai người tiến vào một gian phòng riêng xinh đẹp, Mộ Thiên Tuyết nhìn một cái, trong mắt tràn đầy sự mới lạ, quả nhiên là một chỗ tốt, đồ ăn cũng đắt nữa.
Chủ yếu là do nàng không hiểu! Vì vậy mới bị Diệp Thiên Dật lừa, đây chính là sự thông minh của Diệp Thiên Dật, nếu hắn ta đưa Mộ Thiên Tuyết đến một nhà hàng mì, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái thì nàng sẽ có thể thấy rằng Diệp Thiên Dật đã nói dối nàng.
"Hai vị, đây là thực đơn."
Người quản lý đại sảnh đưa thực đơn cho Mộ Thiên Tuyết, và Diệp Thiên Dật tiến lại gần nàng ấy và nhìn chằm chằm vào, không thể để nàng ấy chọn món ăn đắt đỏ được.
Ôi đệch! Một món khoai tây sợi xào chua cay mà bảy mươi lăm tệ! Ở một cái nhà hàng nhỏ chỉ cần mười tệ là cùng! Mẹ nó đắt quá!
"Một phần khoai tây sợi chua cay này."
Diệp Thiên Dật chỉ và nói.
"Vâng."
Người quản lý đại sảnh cho rằng việc gọi hai món ăn kèm cũng là bình thường.
"Món thịt lợn kho này một phần," Diệp Thiên Dật nói.
"Được!"
"Và cả cái này, cái này, cái này nữa."
Diệp Thiên Dật gọi rất nhiều món ăn thông thường như ở nhà, nhưng một số món là thịt, thực tế chỉ có giá vài trăm nhân dân tệ.
"Món này có vẻ rất ngon."
Mộ Thiên Tuyết chỉ vào một món ăn đẹp trong thực đơn, trứng cá muối vàng.
Diệp Thiên Dật; "..."
"Mỹ nữ này rất có mắt nhìn đấy, đây là cá..."
Trước khi quản lý sảnh nói xong, Diệp Thiên Dật vội vàng nói: "Nó không ngon đâu, tin ta đi, và thêm món này này, lòng gà thái nhỏ."
Đệch! Diệp Thiên Dật liếc mắt nhìn giá của món trứng cá muối này, ba nghìn tệ một thìa ... ĐM ai có thể ăn được cái này cơ chứ?
Khóe miệng của người quản lý tiền sảnh giật giật.
"Cái này thì sao?"
Mộ Thiên Tuyết chỉ vào món gan ngỗng.
Rất đẹp, chị đại này gọi món rất chi là đẹp, vì không hiểu là món gì, nhìn thì thấy ngon đây, nhưng đắt thật, cả nghìn tệ một suất.
“Không ngon, không ngon, đây đều là gan nhiễm mỡ cả thôi, thôi, ăn cái này đi, thịt hấp.” Diệp Thiên Dật vội vàng nói.
Quản lý tiền sảnh: "……"
Tổng cộng có chín món ăn và một món canh, Diệp Thiên Dật tính nhẩm khoảng một nghìn bốn trăm tệ, còn chấp nhận được!
Người quản lý tiền sảnh đã bị lừa rồi!
Hắn tưởng rằng bữa ăn này phải tốn đến hơn 100.000 đến 200.000 tệ cơ, chỉ hơn 1.000 tệ sao?
Tên tiểu tử này có phải là một tên cẩu tạp chủng không cơ chứ?
Mấy món mà vị tiểu thư xinh đẹp gọi đều bị hắn gạt đi, nếu gọi những món đó thì ít nhất một bữa này cũng phải tốn khoảng tám mươi chín mươi nghìn!
CMN chứ!
"Ừm ... Có muốn uống chút rượu không?"
Người quản lý sảnh cố gắng nở một nụ cười hết sức có thể.
"Ừm ... chắc phải uống chút gì đó rồi."
Diệp Thiên Dật khẽ rên rỉ, rồi nói: "Lấy một chai sữa dừa."
Quản lý tiền sảnh:? ? ?
Diệp Thiên Dật biết rằng rượu là thứ đắt tiền nhất, có thể ngươi ăn một bữa hai trăm nghìn thì rượu đã tốn hết một trăm nghìn rồi! Một chai rượu còn có thể đắt đến tận một hai trăm ngàn ...
"Không ... không uống rượu sao?"
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn Mộ Thiên Tuyết và nói, "Ngươi có thích uống rượu không? Sữa ngon hơn đấy."
Mộ Thiên Tuyết gật đầu.
"Nhìn xem, nàng cũng thích uống sữa hơn, OK, vậy là được rồi! Cảm ơn, phiền nhanh lên cho."
Diệp Thiên Dật mỉm cười và đưa thực đơn cho quản lý sảnh.
"Xin hãy đợi một lát."
Người quản lý sảnh thực sự đang cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn bóp cổ Diệp Thiên Dật đến chết và bước ra ngoài.
ĐM! Chuyện mẹ gì vậy chứ?
Diệp Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, may mắn thay ... vẫn còn chịu được.
Chẳng bao lâu, các món ăn của họ đã xuất hiện.
Mộ Thiên Tuyết cảm thấy rất thơm và bắt đầu có cảm giác thèm ăn.
Tất cả những thứ nàng đã ăn trong trí nhớ của mình là hoa quả, sương hoa, và thỉnh thoảng có nướng một ít thịt, còn những thứ này thì nàng chưa bao giờ được ăn cả.
"Nếm thử nhé?"
Diệp Thiên Dật mỉm cười.
"Uh."
Sau đó, Mộ Thiên Tuyết ngập ngừng đưa một miếng thịt heo kho vào miệng.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt xinh đẹp của cô đột nhiên bừng sáng lên.
Sống đã nhiều năm như vậy, cả đời cũng chưa từng thử qua loại hương vị này, thật sự rất ngon ...
"Thế nào?"
"Rất ngon."
Mộ Thiên Tuyết khá đơn giản, ngon thì chính là ngon, và rất ngon chính là cực kỳ ngon!