Chương 67: Đại khách sạn Thiên Phủ.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi !!!! “
Thằng khốn khiếp này nếu không phải là con trai của người bạn cũ, hắn thực sự đã giết chết cho rồi ! Đm !
Hắn hít một hơi sâu, lấy tấm thẻ trên tay mình ném cho Diệp Thiên Dật.
“Bên trong có một triệu, hãy rời khỏi con gái của ta.”
Diệp Thiên Dật cười khinh bỉ.
“Chú Bạch, ngươi nghĩ ta là con người sống vì vật chất như vậy sao? Tuy rằng tình hình tài chính của ta và chị không tốt mấy, nhưng ta cũng không bán Bạch Hàn Tuyết với giá 1 triệu đâu.” - Vừa nói hắn ta vừa bỏ thẻ vào túi.
“Ngươi ! ! “
Bạch Chính Nguyên chỉ tay vào Diệp Thiên Dật, nghiến răng nói, hắn ta lấy ra một tấm thẻ ném xuống bên cạnh Diệp Thiên Dật.
“Bên trong có 4 triệu, hết thảy là 5 triệu, rời khỏi con gái của ta.”
Diệp Thiên Dật vừa cười, vừa nhét thẻ vào trong túi, vừa nói: “Chú Bạch, ngươi không cảm thấy là đang xúc phạm ta sao?”
Khóe miệng Bạch Chính Nguyên co giật.
Thằng nhóc khốn kiếp này cũng thật là hay ho, một bên thì nói những lời như vậy, một bên thì đem nhét thẻ vào trong túi.
“Cho ngươi thêm một triệu nữa, nhanh chóng cút khỏi con gái ta.”
Nói rồi, Bạch Chính Nguyên ném một cái thẻ lại chỗ Diệp Thiên Dật.
“Chú Bạch, thực sự ta cảm thấy……..”
“Đừng có nhiều lời.”
Diệp Thiên Dật nhún vai, nói: “Chú Bạch, ta muốn nói là, nếu như ta và con gái ngươi kết hôn, vậy thì sau này toàn bộ tài sản nhà họ Bạch đều là của ta. ………. So với tài sản Bạch Gia nhà ngươi, … chút này …….”
Bạch Chính Nguyên: “............”
Đệch Móe ! ! !
Thứ khốn kiếp ! !
Bạch Chính Nguyên hít một hơi sâu, lại ném cho Diệp Thiên Dật một tấm thẻ nữa.
“Tổng cộng là 10 triệu? Đủ chưa?”
Hắn khó chịu hỏi.
“Ai,....... Chú Bạch, ngươi thật không dễ dàng nha. Được, ta là một thằng khốn nạn không xứng với con gái ngươi, ta cũng biết ta không xứng làm con rể ngươi. Vậy thì bỏ đi. Đến lúc đó chú Bạch nói với Bạch Hàn Tuyết, ta bỏ cô ấy đi vì tiền cũng được. Hi vọng nàng có thể tìm được một gia đình tốt hơn. Đi đây.”
Diệp Thiên Dật vẫy tay với Bạch Chính Nguyên và bước đi.
“Khốn nạn.”
Bạch Chính Nguyên nhìn bóng lưng của Diệp Thiên Dật mắng một tiếng, đồng thời cũng thả lỏng thở ra một hơi.
Quả nhiên Diệp Thiên Dật là một tên súc sanh, vì tiền mà tình nguyện rời bỏ con gái ta, nhưng cũng coi như là điều tốt. Bỏ ra 10 triệu mua tương lai tươi sáng của con gái, cũng không thiệt thòi. Chỉ mong tên khốn này không chọc phá con gái của mình nữa, theo như con người của hắn, thậm chí Bạch Chính Nguyên còn nghĩ sau khi hắn xài hết rồi có thể quay lại đe dọa để đòi thêm tiền. Nhưng có thể cho con gái của mình nhìn thấy con người thật của hắn, mọi thứ đều đáng giá.
Còn Diệp Thiên Dật không cần nói cũng biết hắn thích thú tới mức nào, Diệp Thiên Dật hắn không lôi kéo con gái của ngươi nữa, lập tức có 10 triệu trong tay rồi ?
Bây giờ đúng lúc hắn đang thiếu tiền, coi như là hắn mượn trước, có gì sau này trả lại.
Diệp Thiên Dật biết Bạch Chính Nguyên đã nghe được tin tức đó, vì bảo vệ con gái của mình, hắn đã vội vội vàng vàng chạy đến tìm Diệp Thiên Dật để đưa tiền, Diệp Thiên Dật làm sao mà có thể không nhận được chứ?
Việc đầu tiên của Diệp Thiên Dật đó là đến ngân hàng chuyển tiền trong thẻ vào tài khoản của mình, dạng người đưa thẻ như vậy đều không có mật khẩu, việc chuyển tiền vô cùng thuận lợi. Bởi vì đến lúc Bạch Chính Nguyên biết được sự thật từ Bạch Hàn Tuyết, thì hắn trước tiên sẽ đóng băng tài khoản của những thẻ này. Sau khi tiền trong đó đến tay hắn ta rồi, dù có đóng băng cũng vô dụng. Coi như có muốn đòi lại cũng chưa chắc đòi lại được.
Quá thoải mái rồi, quá thoải mái rồi. Thiệt là sướng cả người mà.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Thiên Dật rung lên.
Điều khiến Diệp Thiên Dật ngạc nhiên đó là tin nhắn wechat của Mục Thiên Tuyết gửi đến hắn.
Nàng không phải thường gõ chữ hay sao? nay gửi cho hắn một biểu tượng mặt cười.
“Làm sao thế nhỉ?”
Diệp Thiên Dật hồi âm lại một tin nhắn biểu cảm nghi ngờ.
Sau đó, Mục Thiên Tuyết gửi cho hắn một lời mời chấp nhận cuộc gọi.
Diệp Thiên Dật cả người sửng sốt trong giây lát, chắc chắn có điều gì đó không ổn, với tính cách của chị gái tiên nữ này, nếu như không xảy ra chuyện gì, nàng sẽ không bao giờ tìm Diệp Thiên Dật.
Video kết nối, bên trong hiện ra một chiếc bàn giống như khung cảnh ở quầy lễ tân.
“Ê, chị gái tiên nữ à, chuyện gì vậy? Ngươi điều chỉnh máy ảnh một chút đi, để ngược lại.”
Diệp Thiên Dật nói một câu.
“Làm như thế nào?”
Ở bên phía của Mục Thiên Tuyết truyền đến âm thanh nói chuyện xôn xao.
“Bỏ đi, bỏ đi. Có chuyện gì vậy?”
“Đến đây trả tiền đi.”
Diệp Thiên Dật: “.............”
“Không phải…… ta không phải đưa tiền cho ngươi rồi sao?”
Diệp Thiên Dật gãi đầu.
“Hết rồi.”
Diệp Thiên Dật: “.............”
Woa ! ! ! Chị gái này thật biết tiêu tiền nha. Quan trọng là giọng điệu của ngươi có thể thay đổi một chút được không? Là ngươi mời ta qua bên đó trả tiền, ngươi có thể có một chút năn nỉ, thỉnh cầu người khác được không? Làm gì mà nói năng lạnh lùng như vậy, như thể nàng hoàn toàn không hề quan tâm, không sợ hãi một chút nào.
“Ở đâu?” Diệp Thiên Dật hỏi.
Cũng may là đã lấy của Bạch Chính Nguyên không ít tiền, nếu không thì dù có là 2000 Diệp Thiên Dật cũng không có tiền mà trả. Còn 500 triệu kia, Diệp Thiên Dật đương nhiên không thể đụng vào, đợi đến lúc đó hắn sẽ tìm cơ hội để bổ sung vào tài khoản của nhà họ Diệp.
“Đó là đâu?”
Trong cuộc gọi video, Mục Thiên Tuyết hình như đang hỏi một người.
“Đại khách sạn Thiên Phủ.”
Bên trong truyền đến giọng nói của người con trai.
Diệp Thiên Dật: “............”
Nghe đến tên của khách sạn đó, trong tim của Diệp Thiên Dật vang lên tiếng “Lộp bộp”
Đại khách sạn Thiên Phủ, đệt móa, đó là khách sạn cấp 5 sao. Đoán chừng nàng thấy khách sạn trang trí đẹp đẽ nên mới đi vào thôi. Diệp Thiên Dật cũng biết nàng không hiểu, nàng lựa chọn việc đi hay không đi, làm hay không làm hoàn toàn đều xuất phát từ bản năng mà ra, bởi vì không hiểu tốt và xấu. Nàng thấy nó trông đẹp là được, dù sao thì thứ làm Mục Thiên Tuyết thích thú là sự đẹp đẽ, giống như việc vào khách sạn này vậy. Có rất nhiều quán ăn nhanh và nhà hàng, vậy tại sao phải đến khách sạn 5 sao? Bởi vì to, vì sang trọng và đẹp.