Chương 81: Chết tiệt, lão tử muốn giết chết ngươi ngay lập tức
Còn về phía Bạch Hàn Tuyết ...
Tại sao khoảnh khắc đó nàng lại cảm thấy tức giận như vậy nhỉ? Giống như cảm giác bạn trai mình mập mờ với những cô gái khác. Rõ ràng nàng không phải bạn gái của Diệp Thiên Dật. Diệp Thiên Dật là kẻ thù của nàng cơ mà. Nàng nói như vậy chỉ là muốn đối phó với hắn, nhưng ...
Phụ nữ trên thế gian này có lẽ đều như vậy, thấy một người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang hơn mình thì trong lòng sẽ nảy sinh nhiều cảm xúc phức tạp.
Để có thể hình dung một người phụ nữ xinh đẹp như thế nào, không phụ thuộc vào việc nàng có bao nhiêu người theo đuổi, mà là phụ thuộc vào mức độ hâm mộ và ghen tị của người khác dành cho người đó. Có nhiều người theo đuổi có thể là do bạn xinh đẹp nhưng cũng có thể là do bạn lẳng lơ dễ tán khiến người khác thấy bạn dễ dãi, có thể tán đổ được. Nhưng cùng là những cô gái xinh đẹp ưu tú với nhau mà cảm thấy cô gái kia xinh hơn mình, có khí chất hơn mình thì chắc chắn cô nàng đó chắc chắn là rất được.
Ở hậu trường, đôi mắt Tần Triều và Lâm Trường Thiên nhìn chằm chằm về phía Diệp Thiên Dật.
Thật là khó chịu, khó chịu như thể vừa ăn phải phân vậy, Tần Triều hắn còn chưa được chạm vào tay của Diệp Thiên Nhi, Lâm Trường Thiên còn chưa chạm được vào tay của Bạch Hàn Tuyết, vậy mà cái tên Diệp Thiên Dật, người chả là cái thá gì trong mắt bọn họ, lại có người đến tìm hắn, lại còn nói mình là bà xã hắn nữa?
Cảm giác này giống như là... ta đã dạy toán cho ngươi, nhưng cuối cùng trong cùng một công ty, ta lại là cấp dưới, nhưng ngươi lại trở thành sếp của ta. Đúng, chính là cảm giác đó.
"Diệp Thiên Dật, chuyện này là sao?"
Lâm Trường Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Dật.
"Gì cơ?"
Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu.
"Chẳng phải hiện tại ngươi và Hàn Tuyết đang yêu nhau sao?"
"Ngươi chưa từng thấy ai bắt cá hai tay sao?"
Diệp Thiên Dật nhún nhún vai.
Lâm Trường Thiên:? ? ?
Tần Triều:? ? ?
Chết tiệt! Ta, CMN, ta sẽ giết chết ngươi. Mé!
Diệp Thiên Dật đang cầu nguyện, làm ơn đi, đừng ai nói quá nhiều với Mộ Thiên Tuyết!
“Ừm, Diệp Thiên Dật đang chuẩn bị diễn ở phía sau hậu trường, cô gái, trước tiên cô hãy đi tìm một chỗ ngồi đợi hắn đi."
Thi Gia Nhất lúng túng nói với Mộ Thiên Tuyết.
Mộ Thiên Tuyết cau mày nhìn màn hình lớn trước mặt, trên đó là nàng, nàng không thích điều đó nhưng cũng không nói gì.
"Cảm ơn nhiều."
Nàng nhẹ nhàng nói rồi tìm một nơi không có ai trong góc ngồi xuống.
"Đạo diễn, đạo diễn!"
Thi Gia Nhất liếc nhìn màn hình lớn sau lưng, tất cả những người đang ngồi phía sau vẫn đang sững sờ trước màn ảnh, chết tiệt, hắn vẫn đang mải mê ngắm nhìn nàng ấy sao?
"Đạo diễn, anh chết rồi à?"
Tất cả mọi người: "..."
Sau đó Thi Gia Nhất nhận ra mình đã mất bình tĩnh, nàng cười nói: "Không sao, vừa rồi là do cô ấy quá xinh đẹp, có lẽ đạo diễn của chúng ta đã bị mê hoặc mất rồi, bây giờ không sao nữa rồi, bây giờ ta xin thông báo là buổi biểu diễn của học viện Thiên Thủy chính thức được bắt đầu.”
Sau đó, đủ loại ánh sáng, pháo hoa và âm nhạc không ngừng bùng nổ, trong hoàn cảnh bình thường, những người này bây giờ nên cổ vũ và la hét, nhưng bây giờ họ lại yên lặng lạ thường, tại sao vậy?
"Thanh niên bây giờ rốt cuộc là yêu nhau kiểu gì vậy? Mắt nhìn người sao lại có thể tệ như vậy cơ chứ?"
Lý Bác Nhân thở dài.
Một cô bé ngây thơ thuần khiết như vậy.
Thật là đau lòng qúa đi!
Những người khác vẫn đang tự hỏi, tại sao Diệp Thiên Dật, một tên cặn bã lại có thể tìm được một người bạn gái tuyệt vời như vậy? Họ không thể nào vui lên được, có lẽ họ cần ít nhất một chút thời gian để xây dựng tâm lý cho bản thân.
Kết thúc đoạn nhạc, Thi Gia Nhất cười và nói: "Để tôi nói một chút về quy tắc. Dưới mỗi chiếc ghế ngồi đều có một ô bình chọn. Đối với các tiết mục tiếp theo đây, thứ tự xuất hiện của mỗi nhóm chính là số thứ tự của họ. Sau khi kết thúc chương trình, mọi người có thể bình chọn cho tiết mục mà mình yêu thích. Nếu thích thì có thể bình chọn, không thích thì không cần bình chọn. Chúng tôi sẽ công bố kết quả rằng tiết mục nào được yêu thích nhất. Sau đây xin mời mọi người thưởng thức bài hát Món quà tuyệt vời nhất của Vương Vỹ và Cát Đại Lực."
Sau đó cả hai người vô cùng khó chịu vì là người đầu tiên lên biểu diễn, không cần phải nói, dù biểu diễn như thế nào thì điểm số của họ cũng sẽ không cao, vì vậy bây giờ ai cũng cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, họ đã thể hiện một cách hoàn hảo nhưng chỉ nhận được 13 120 lượt bình chọn, mọi người biết đấy, có bốn trăm năm mươi nghìn người có thể bình chọn, bình thường có được khoảng hơn ba mươi nghìn lượt bình chọn chắc chắn là điều dễ dàng.
"Màn biểu diễn thứ hai..."
"Màn biểu diễn thứ ba..."
Cùng với sự diễn ra của các tiết mục, tâm trạng của mọi người về cơ bản đã hồi phục lại bình thường, và mọi thứ đã trở lại bình thường.
"Tiếp theo, mời các bạn thưởng thức ca khúc "I Still Love You" do Lâm Trường Thiên mang đến."
Chà--
Khi Lâm Trường Thiên mang theo khí chất anh tuấn bước ra sân, tiếng la hét và tiếng vỗ tay của không biết bao nhiêu cô gái lại vang lên.
Lâm Trường Thiên hát xong nở nụ cười trìu mến, cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cuối cùng, số phiếu bầu là ba mươi bảy nghìn, có vẻ không cao lắm, nhưng đừng quên rằng đây là điểm của các nam sinh đưa ra. Có rất nhiều nam sinh ghen tị, ghen ghét với hắn. Vậy tại sao ta lại phải bình chọn cho ngươi? Không bình chọn, không bình chọn cho ngươi. Nhất quyết không bình chọn cho ngươi! Tuy nhiên, số điểm này đã là số phiếu bầu cao nhất từ trước đến giờ, Lâm Trường Thiên cho rằng mình đã làm rất tốt, chỉ có Tần Triều mới có thể đấu với hắn.
Ngay sau đó một vài màn biểu diễn, Tần Triều đã trực tiếp nổ tung khán phòng với một ca khúc siêu hay, đẩy không khí của buổi dạ hội lên cao trào! Số phiếu bầu đã đè bẹp Lâm Trường Thiên, đạt bốn mươi mốt nghìn phiếu.
"Lâm thiếu còn hơi kém hơn một chút nhỉ."
Tần Triều rất hài lòng với màn trình diễn của hắn ngày hôm nay, lúc đi vào hậu trường còn cười với Lâm Trường Thiên một tiếng.
"Hừ hừ! Chỉ là do cách chọn bài thôi. Bài hát của ta là một bản tình ca sâu sắc. Bọn họ không hiểu. Còn bài hát của Tần thiếu bọn họ không cần phải hiểu. Chỉ cần hùa theo là được." Lâm Trường Thiên hừ lạnh nói.
"Có lẽ vậy, nhưng có lẽ bây giờ đã đến lúc ai đó phải bước lên sân khấu rồi đó.”
Tần Triều liếc nhìn về phía Diệp Thiên Dật ở đằng sau.
Chết tiệt! Thật khó chịu! Tại sao cơ chứ? Thực sự vô cùng khó chịu!
...
"Bây giờ là tiết mục thứ ba mươi, Diệp Thiên Dật sẽ mang lại cho mọi người một bài diễn thuyết….Không... đó là một bài hát ..."