Chương 6: Giả một bồi ba Đào Mộc Kiếm. . .
Thoáng chốc, Lưu Bán Tiên cảm thấy lòng lạnh toát, thân thể cũng run lên vì thế, bản năng lùi lại mấy bước.
"Ta dựa vào!"
Trong mắt Lưu Bán Tiên nảy lên vẻ hoảng sợ, hắn lập tức núp sau lưng Bạch Uyên.
"Không phải, lão Lưu, ngươi sao vậy?"
"Hắn... Hắn nói góc nhà có người, đang nhìn chúng ta."
Lưu Bán Tiên nhìn về phía góc nhà, nhưng ở đó cũng chẳng có gì cả. . .
"Có người?"
Bạch Uyên nhíu mày, vẫn giữ vẻ bình tĩnh thong dong, nhân tiện nhận lấy Đào Mộc Kiếm từ tay lão Lưu.
Hắn nhìn về phía đứa bé trên giường, rồi theo ánh mắt của đối phương, nhìn về phía góc nhà gần cửa sổ.
Bởi vì đúng vào hoàng hôn, lại thêm không bật đèn, khiến góc nhà ánh sáng ảm đạm, ngược lại mang đến cảm giác hơi đáng sợ.
Bạch Uyên không chút do dự, xách kiếm bèn tiến về góc nhà.
"Là nơi này ư?"
Hắn quay đầu nhìn về phía đứa bé, muốn xác nhận lại.
"Hắn đang nhìn ngươi... Hắn đang nhìn ngươi..."
"Nói nhảm, ở đây ta đẹp trai nhất, tất nhiên phải nhìn ta."
Bạch Uyên nhếch miệng, từng bước một tới gần góc nhà.
Mà ngay khoảnh khắc đó, bước chân hắn khựng lại, ánh mắt khó hiểu, tay chạm lên lồng ngực mình.
Lúc này, lồng ngực hắn thế mà lại xuất hiện cảm giác ấm áp, phảng phất như dán một miếng dán giữ nhiệt vậy.
Hắn muốn vén áo lên xem thử, nhưng nghĩ đến đang ở nhà người khác, thì lại bỏ đi ý nghĩ đó.
Hắn là có bệnh, nhưng không phải biến thái. . .
Mà Bạch Uyên không biết rằng, ở vị trí lồng ngực hắn, một khuôn mặt quỷ đỏ tươi như ẩn như hiện, trông cực kỳ quỷ dị. . .
Bạch Uyên không chú ý đến, mà lại một lần nữa tiến về góc nhà.
Ngay lúc khoảng cách chưa đầy một mét, hắn đột nhiên phát giác một luồng khí tức âm lãnh.
"Ân?"
Sắc mặt hắn hơi đổi, nhưng không lùi bước, tiếp tục tiến lên.
Trước đây, vì kiểm chứng bệnh tình, hắn thường xuyên chạy đến nghĩa địa, đương nhiên sẽ không bị cảnh tượng này dọa cho sợ hãi.
Có điều lúc này lồng ngực hắn lại càng ấm áp hơn, trên áo trong thậm chí mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt, có điều hắn không chú ý đến. . .
Chỉ thấy Bạch Uyên xách theo Đào Mộc Kiếm, từng bước một vững vàng tiến về phía trước.
Ngay lúc này, khí tức âm lãnh lập tức tăng vọt, như có ai đó khẽ vuốt sau lưng hắn, khiến người ta không khỏi dựng tóc gáy.
Đồng thời, bên tai Bạch Uyên phảng phất nghe thấy tiếng líu ríu như có như không. . .
"Yêu nghiệt to gan thật, xem kiếm!"
Bạch Uyên quát lớn một tiếng, đồng thời đột nhiên đâm về phía góc nhà, tiếp đó là một trận cuồng phong chém lung tung!
Tuy không nhìn thấy, nhưng cứ chém chết trước đã. . .
Thế nhưng, Bạch Uyên chỉ cảm thấy khí tức âm lãnh vẫn tồn tại, thậm chí trở nên càng nồng đậm hơn, hơn nữa hắn cũng mệt mỏi đến mức thở hồng hộc. . .
"Không dùng ư?"
Lông mày hắn hơi nhíu, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Ngay lúc này, đứa bé trên giường lại một lần nữa nói bằng giọng đờ đẫn:
"Hắn... Hắn ở trên lưng ngươi... Đang nhìn ngươi..."
"Ân?!"
Bạch Uyên sắc mặt chấn động, đột nhiên quay đầu lại, lập tức đối diện với một khuôn mặt trong suốt như ẩn như hiện!
"Ta mẹ nó!"
Động tác hắn không chậm chút nào, Đào Mộc Kiếm trong tay lập tức đâm thẳng vào đầu đối phương!
Đúng là thứ tốt mua trên mạng nhỉ,
Hoàn toàn không có chút tác dụng nào cả...
"Lão Lưu, ngươi mẹ nó xác định đây là Đào Mộc Kiếm!"
Lúc này, Lưu Bán Tiên đã sớm sợ hãi đến ngây người.
Hắn vốn cho rằng chỉ là chuyện đơn giản, không ngờ lại thật sự có tai họa. . .
Nghe được Bạch Uyên hét lớn, hắn mới tỉnh táo lại, nói:
"Bạch ca, chịu đựng, ta còn có thứ này!"
Lúc này, Lưu Bán Tiên từ trong người lại một lần nữa vứt ra ba cây Đào Mộc Kiếm.
Bạch Uyên chỉ cảm thấy sau lưng nặng trĩu, đồng thời khí tức âm lãnh đã xâm nhập vào cơ thể.
Nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, nhặt lên Đào Mộc Kiếm, lần lượt đâm về phía đối phương.
Đáng tiếc là, cũng vô dụng y như vậy. . .
"Ngươi mẹ nó cái này tất cả đều là đồ giả sao hả!"
"Không có khả năng a. . ."
Lưu Bán Tiên cũng nảy sinh lo lắng, nói: "Chủ tiệm nói giả một đền ba, không thể nào là giả được!"
"? ?"
Bạch Uyên lập tức quay đầu lại, quát lên:
"Ngươi mẹ nó có phải chỉ mua một cây Đào Mộc Kiếm không?! Ba cái còn lại là tặng kèm ư?"
"Ài, sao ngươi biết? Có lẽ bởi vì ta là mối khách cũ, chủ tiệm cho phúc lợi đấy nha."
"Ngươi đại gia phúc lợi!"
Bạch Uyên khóe miệng giật giật, cái này mẹ nó chẳng phải là lừa đảo trắng trợn ư. . .
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy khí tức càng âm lãnh hơn, đồng thời quỷ vật trên bờ vai đã phát ra tiếng ngâm nga đáng sợ. . .
"Ngươi nha còn có đồ vật nào khác không?"
Nếu như còn không có, Bạch Uyên đã chuẩn bị bỏ chạy rồi...
"Có! Máu chó mực!"
"Lại là trên mạng mua?"
"Không phải, đây là đồ thật, ta mang từ quê nhà đến!"
"Trước cho ta!"
"Tốt!"
Lưu Bán Tiên lại luống cuống tay chân, lấy ra một cái vò nhỏ, nhưng vì không dám tới gần, lại thêm nỗi sợ hãi khiến đầu óc hắn có chút mơ màng, bèn ném thẳng tới.
Lạch cạch!
Thoáng chốc, vò nhỏ vang lên tiếng vỡ tan, từ đó máu chó mực chảy lênh láng ra sàn.
"Ây. . ."
Lưu Bán Tiên cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ lại xảy ra chuyện bất thường như vậy.
"Ngươi mẹ nó. . ."
Bạch Uyên không ngờ lại gặp phải một đồng đội gà mờ như vậy...
Có điều có lẽ do máu chó mực, khí tức âm lãnh trên lưng hắn hình như yếu đi một chút.
Mà khuôn mặt như có như không kia, cũng có chút ý muốn rời đi.
"Có tác dụng ư?"
Bạch Uyên không để ý đến những thứ khác, lập tức ngồi xổm xuống, thoa máu chó mực khắp cả hai tay mình.
"Đi ngươi đại gia!"
Hắn bỗng nhiên vung quyền về phía khuôn mặt quỷ đang ở một bên, lập tức như đánh trúng một khối băng vậy.
Kèm theo tiếng rít gào, con quỷ vô hình kia theo người Bạch Uyên rơi xuống.
Mà bởi vì một quyền kia, khiến mặt đối phương dính máu chó mực, thế mà thoáng chốc liền bại lộ thân hình.
Bạch Uyên ánh mắt ngưng đọng, điên cuồng đấm vào con quỷ trên đất...
Máu chó mực thực ra không quá mạnh, nhưng không địch lại việc Bạch Uyên điên cuồng ra quyền...
"Bạch ca, cố lên! Cố lên!"
Lưu Bán Tiên ở một bên với vẻ mặt kích động, trực tiếp biến thành đội cổ động viên.
Mặc dù là Bán Tiên lão luyện nhưng vẫn sợ hãi không thôi, nhưng không ngờ Bạch Uyên vốn là kẻ tâm thần lại mạnh mẽ đến vậy...
Năm phút sau,
Con quỷ trên đất đã không còn sức phản kháng, đồng thời khí tức âm lãnh xung quanh lặng lẽ tiêu tan. . .
Còn đứa bé đang ngồi trên giường, ánh mắt cũng dần dần khôi phục vẻ thư thái, không còn vẻ mê mang và ngốc trệ như trước nữa.
"Ca ca sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!"
Bạch Uyên nhìn con quỷ đang nằm tê liệt trên đất, lại quay người thoa đầy máu chó mực lên hai nắm đấm, chuẩn bị giáng thêm một vạn quyền nữa!
Mà ngay khoảnh khắc hắn lại lần nữa đến gần,
Chỉ thấy nơi ngực hắn đột nhiên trở nên nóng rực,
Một giây sau, một khuôn mặt máu đỏ giống hệt hắn đột nhiên xông ra từ trong quần áo hắn,
"Ân? Là ngươi! !"
Bạch Uyên ánh mắt chấn động mạnh, thoáng chốc liền nghĩ đến khuôn mặt trong gương đêm qua!
Thật sự ở trong cơ thể ta ư?!
Mà ngay lúc này, con quỷ trọng thương trên mặt đất nhìn khuôn mặt quỷ máu đỏ kia, không kìm được phát ra tiếng kêu rên "hu hu", tựa hồ tràn đầy sợ hãi.
Khuôn mặt quỷ máu đỏ cũng không để ý đến, lập tức cắn lấy đầu đối phương.
Một giây sau, mặt quỷ cưỡng ép kéo đối phương, trở về vị trí ngực Bạch Uyên.
"Tự giết lẫn nhau?"
Bạch Uyên sững sờ, cũng không ngờ tới cảnh tượng này.
Bởi vì khuôn mặt quỷ máu đỏ đang thôn phệ con quỷ kia ngay trên lồng ngực hắn, trông cứ như Bạch Uyên đang thôn phệ vậy,
Có điều cũng may hắn quay lưng về phía mọi người, nên Lưu Bán Tiên và những người khác lại không nhìn thấy cảnh tượng kinh người này...
"Bà mẹ nó, đừng ăn cơm trên người ta chứ! Thế này không lễ phép chút nào nha!"