Ta Muốn Này Mỹ Mạo Có Tác Dụng Gì

Chương 84: Phiên ngoại: Chuyện có thai

Chương 84: Phiên ngoại: Chuyện có thai
Từ sau khi mang thai, Thẩm Tiêm Tiêm ngoài việc thèm ngủ ra thì không có nhiều phản ứng rõ ràng, sự thay đổi lớn nhất là khẩu vị tốt hơn hẳn.
Nàng khi còn trẻ sống nghèo khổ, chuyện ăn uống cũng không quá để ý, chỉ cần no bụng là được.
Nhưng gần đây, nàng thường xuyên nảy ra những ý tưởng kỳ lạ, muốn ăn một vài món mới mẻ.
Đến ngày Thất tịch, Tấn Vương cùng vương phi cùng nhau đón ngày lễ.
Ánh trăng sáng tỏ, gió nhẹ hiu hiu. Trước mặt hai người bày biện một vài món ăn tinh xảo.
Thẩm Tiêm Tiêm đang có thai, không thể uống rượu. Tiêu Thịnh cố ý sai người chuẩn bị một ít mộc tê thanh lộ thơm ngọt ngon miệng.
Nàng mới ăn được vài đũa, liền buông đũa xuống.
"Sao vậy? Ăn không ngon à?" Tiêu Thịnh nhạy bén nhận ra sự khác thường.
Thẩm Tiêm Tiêm nhỏ giọng nói: "Ăn ngon, nhưng ta lại thèm bánh trôi."
Nàng có chút ngượng ngùng, hôm nay là Thất tịch, đâu phải Tết Nguyên Tiêu. Không hiểu sao nàng lại thèm bánh trôi.
"Bánh trôi?"
"Đúng vậy, bánh trôi mè đen."
Tiêu Thịnh bật cười: "Có gì khó đâu? Sai phòng bếp làm là được."
Vương phi có thai, hắn đã trọng thưởng cả phủ trên dưới, việc sai phòng bếp làm chút bánh trôi cũng chẳng có gì khó khăn.
Hắn lập tức phân phó người làm.
Làm bánh trôi cần bột nếp, đường trắng, mè đen... những thứ này đều có sẵn, làm cũng nhanh thôi.
Chẳng bao lâu sau, một chén bánh trôi nóng hổi đã được dâng lên trước mặt vương phi.
Thẩm Tiêm Tiêm khẽ cắn một miếng, miệng đầy hương thơm.
Trên mặt nàng lộ ra vẻ thỏa mãn, đôi mắt cũng bất giác cong lên.
Tiêu Thịnh khẽ cười: "Ngon đến vậy cơ à?"
"Đương nhiên rồi." Thẩm Tiêm Tiêm không chút do dự, gật đầu mạnh.
"Nếu nàng thích, sau này ta sai phòng bếp làm nhiều một chút." Tiêu Thịnh chậm rãi nói.
Thẩm Tiêm Tiêm lắc đầu: "Không được đâu, thỉnh thoảng ăn thì thấy mới lạ, ăn nhiều lại không muốn ăn nữa."
Thậm chí còn chẳng cần đến ngày sau. Nàng mới ăn được ba bốn cái đã thấy ngán.
Nhưng nàng đã sai người làm rồi. Người ta bận rộn một hồi, nàng lại chỉ ăn có mấy miếng, chẳng phải là cố ý gây khó dễ sao?
Thẩm Tiêm Tiêm chớp mắt, thân thể hơi nghiêng về phía trước, giọng nói mềm mại thanh nhuận: "Cửu Lang, chàng có muốn ăn không?"
"Ta không ăn." Tấn Vương theo bản năng trả lời.
Từ trước đến nay hắn không thích những món ngọt ngấy thế này.
Thẩm Tiêm Tiêm thoáng thu liễm thần sắc, vẻ mặt thành thật, giọng nói có phần ngang ngược: "Không, chàng phải ăn."
Tiêu Thịnh ngẩn ra, lập tức hiểu ý nàng.
Hắn khẽ nhướng mày, trong mắt tràn ý cười, cũng không tranh cãi với nàng, đổi giọng ngay: "Ừ, nàng nói đúng, ta muốn ăn."
Thẩm Tiêm Tiêm cười nhẹ trong trẻo: "Vậy chàng há miệng ra đi."
Tấn Vương cố nén cười, làm theo lời nàng.
Thẩm Tiêm Tiêm múc một chiếc bánh trôi, đưa vào miệng hắn.
Tiêu Thịnh vốn không thích bánh trôi, chỉ vào dịp Tết Nguyên Tiêu mới ăn một chút cho có lệ.
Nhưng nàng tự tay đút cho hắn, hắn làm sao có thể từ chối?
Nàng đút một cái, hắn ăn một cái.
Sau khi Thẩm Tiêm Tiêm đút được ba cái, liền đẩy bát về phía hắn, hừ nhẹ một tiếng: "Ta không đút nữa đâu, tự chàng ăn đi."
Ăn còn muốn nghiện hay sao? Cũng không biết tự cầm bát đũa mà ăn.
Tiêu Thịnh lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
Rõ ràng là nàng chủ động muốn đút cho hắn. Nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt này, hắn cũng chẳng để ý.
Vài cái bánh trôi thôi mà, cũng đâu đến nỗi không nuốt trôi.
Đêm đến, khi cả hai đã lên giường đi ngủ, Thẩm Tiêm Tiêm vốn là người dễ ngủ, lại càng ngủ nhanh hơn.
Nhìn nàng ngủ say, nghe tiếng thở đều đều của nàng, Tiêu Thịnh vẫn nằm im một hồi lâu, mới miễn cưỡng thiếp đi.
Vừa mơ màng ngủ không ngủ, chợt nghe thấy bên cạnh người hít một hơi lạnh, Tiêu Thịnh giật mình tỉnh giấc, quay đầu lại, chỉ thấy mắt nàng trợn tròn xoe, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hắn vội vã hỏi: "Sao vậy? Nàng không thoải mái ở đâu à?"
"Chân, chân hình như bị chuột rút."
Tiêu Thịnh giật mình trong lòng: "Chân nào?"
"Đùi phải." Giọng Thẩm Tiêm Tiêm mềm nhũn, nghe thật đáng thương.
"Ta xoa bóp cho nàng nhé?"
Từ khi biết thê tử mang thai, Tiêu Thịnh đã hỏi qua thái y, biết được những điều cần chú ý khi phụ nữ mang thai.
Trong đó có một điều là dễ bị chuột rút ở bắp chân.
Vì vậy, phòng bếp của Tấn Vương phủ thường xuyên hầm canh xương cho vương phi.
Bàn tay Tiêu Thịnh đặt lên đùi thê tử, xoa nhẹ nhàng, lực vừa phải.
Cơn đau do chuột rút ở chân Thẩm Tiêm Tiêm dần biến mất, thay vào đó là cảm giác hơi ngứa ngáy.
Tấn Vương vẻ mặt chuyên chú, vô cùng nghiêm túc. Nghiêng đầu hỏi nàng: "Đỡ hơn chút nào không?"
Thẩm Tiêm Tiêm ủy khuất gật đầu: "Đỡ hơn rồi."
"Có cần gọi thái y không?"
"Không cần đâu, nửa đêm rồi, làm phiền người ta làm gì?" Thẩm Tiêm Tiêm lắc đầu, "Chỉ là chuột rút thôi, đâu phải bệnh nặng."
Tiêu Thịnh cười, không nói gì, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Có lẽ nên mời vài vị đại phu có y thuật cao minh về làm phủ y cho vương phủ. Trước đây hắn đã bỏ qua việc này. Ngày mai sẽ sai Phúc bá đi sắp xếp.
Thẩm Tiêm Tiêm rụt chân lại, nằm xuống lần nữa, còn liếc hắn một cái, hờn dỗi: "Đều tại chàng cả."
"Cái gì?" Tiêu Thịnh nhất thời không hiểu.
Thẩm Tiêm Tiêm nhỏ giọng nói: "Nếu không phải tại chàng, thì ta đã không mang thai. Nếu không mang thai, thì đã không bị chuột rút."
Tiêu Thịnh bật cười, sờ chóp mũi: "Ừ, nàng nói đúng."
Chuyện mang thai này, đúng là trách nhiệm của hắn.
"Nhưng mà..." Thẩm Tiêm Tiêm ngập ngừng, đặt tay lên lòng bàn tay hắn, "Tuy rằng rất vất vả, nhưng ta vẫn rất vui, chúng ta sắp có con, con của chúng ta."
Môi nàng hơi cong lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong cong như vầng trăng non, trong mắt tràn ngập ý cười.
Tiêu Thịnh xao động trong lòng, thân thể nóng lên, cúi xuống hôn lên khóe môi nàng: "Tiêm Tiêm..."
"Đừng làm loạn." Thẩm Tiêm Tiêm lập tức cảnh giác, đưa tay ngăn giữa hai người, vẻ mặt đề phòng, "Thái y nói rồi, không được gần gũi. Nếu chàng dám hồ đồ, ta sẽ không ngủ cùng chàng nữa đâu..."
Nàng định nói "Ta về Vĩnh Xuân Viên ngủ", nhưng đến miệng lại đổi thành, "Chàng tự ra thư phòng mà ngủ đi."
Tuy giọng điệu có vẻ hung dữ đe dọa, nhưng vì giọng nàng vốn mềm mại quyến rũ, nghe vào tai lại càng khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn.
"Nàng yên tâm, ta biết chừng mực, tuyệt đối không làm bậy." Tiêu Thịnh khẽ khàng cam đoan, "Chỉ hôn một cái thôi. Hôn một cái đâu có sao."
Thấy hắn thành khẩn cam đoan, Thẩm Tiêm Tiêm do dự một chút, khẽ gật đầu: "Vậy được rồi."
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, để hắn tùy ý hôn môi.
Sau đó, cả hai đều không dễ chịu. Tấn Vương vừa mới chợp mắt lại phải đứng dậy đi tắm rửa.
Hắn cảm thấy mình đang tự tìm khổ, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Khi hắn quay lại phòng thì Thẩm Tiêm Tiêm đã ngủ say.
Mái tóc dài đen mượt như tơ lụa xõa ra như mây, nàng nhắm nghiền mắt, thở đều và sâu.
Tiêu Thịnh hôn lên trán nàng, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Hắn cảm thấy lòng mình tràn đầy.
Sau khi vương phi có thai, Tấn Vương cố gắng dành nhiều thời gian hơn để ở bên nàng, đồng thời sớm phân phó quản gia, phải đáp ứng mọi yêu cầu của vương phi, không được chậm trễ dù chỉ một chút.
Thẩm Tiêm Tiêm sau khi có thai thì thèm ăn đủ thứ.
Mơ gừng, bánh quế hoa, trái cây chua ngọt...
May mắn là với nhân lực và tài lực của Tấn Vương phủ, những thứ này đều dễ dàng có được.
Hôm đó, Tấn Vương kết thúc chính sự, trở về phủ. Hắn đến gặp thê tử ngay: "Hôm nay nàng thấy thế nào?"
"Vẫn ổn, chỉ hơi mệt mỏi." Thẩm Tiêm Tiêm có vẻ hơi khó xử, "Ta muốn ăn một món."
Tiêu Thịnh cười: "Muốn ăn gì thì cứ sai người chuẩn bị là được."
Thẩm Tiêm Tiêm ngước mắt nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?"
Thẩm Tiêm Tiêm ngập ngừng nói: "Có chút khó."
"Nàng cứ nói xem." Tiêu Thịnh nghĩ bụng, chắc không phải gan rồng mật phượng đấy chứ?
"Ta muốn ăn nấm mèo xào thịt." Thẩm Tiêm Tiêm dứt khoát nói.
Tiêu Thịnh hơi ngạc nhiên: "Có gì đâu? Ta còn tưởng là cái gì chứ? Phúc bá vừa tìm được một đầu bếp từ Duyện Châu về đấy."
"Ta ăn rồi, không phải hương vị mà ta muốn." Thẩm Tiêm Tiêm cười nhạt, giữ tay áo hắn, "Cửu Lang, ta muốn ăn món chàng làm."
"Hả?"
"Ở Uyển Thành, chàng đã làm một lần, nhưng lúc đó ta chỉ ăn có một miếng. Bây giờ đột nhiên rất muốn ăn lại." Thẩm Tiêm Tiêm kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng lay động, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, "Cửu Lang..."
Nói cũng lạ, trước kia nàng không hề thèm ăn, chỉ cần ăn no là được. Đầu bếp trong vương phủ cũng nấu nướng không tệ. Nhưng từ khi mang thai, đôi khi nàng lại đột nhiên thèm một món gì đó, cồn cào ruột gan.
Tiêu Thịnh nghĩ thầm, đâu chỉ làm một lần? Hắn đã phải làm đến bốn lần mới thành công.
Lúc đó nàng chẳng phải không chịu ăn hay sao?
Trong lòng hắn có chút không vui, nhưng thấy nàng nũng nịu mềm giọng làm nũng với hắn, lòng hắn lại mềm nhũn, ngập ngừng gật đầu: "Cũng được thôi."
Thẩm Tiêm Tiêm lập tức rạng rỡ hẳn lên: "Cửu Lang, chàng thật tốt."
Tiêu Thịnh tặc lưỡi: Vậy là tốt rồi sao?
Chỉ là món nấm mèo xào thịt thôi mà.
Sau bao ngày, Tấn Vương lại xuất hiện trong phòng bếp.
Bọn hạ nhân trong phòng bếp nơm nớp lo sợ: "Vương gia, ngài có gì phân phó ạ?"
"Không có gì, bản vương chỉ tùy tiện xem thôi." Tấn Vương thản nhiên, "Chuẩn bị một ít mộc nhĩ, trứng gà, thịt lợn, lát nữa bản vương dùng."
"Dạ."
Mọi người trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn vội vàng làm theo lời hắn.
Lần cuối cùng làm nấm mèo xào thịt đã là chuyện của nửa năm trước. Tấn Vương dựa vào trí nhớ, làm lại một lần.
Đáng tiếc, sau khi làm xong, hắn nếm thử, thấy dường như khác với hương vị trong trí nhớ.
Hắn mặt không đổi sắc làm lại lần nữa.
Vẫn không giống.
Đến lần thứ ba, hắn mới mơ hồ cảm thấy đúng là hương vị trong trí nhớ, bèn sai người bày lên bàn.
Đám hạ nhân xung quanh trợn mắt há hốc, không dám thở mạnh.
Ôi chao, năm ngoái vương gia vào bếp một lần, bảo là muốn tự tay đun nước, năm nay lại muốn nấu ăn?
Còn làm liền ba lần?
Những người nhanh trí đã kịp phản ứng, âm thầm đoán, chắc hẳn là vương phi muốn ăn. Dù sao tình cảm giữa vương gia và vương phi thắm thiết, ai cũng biết. Hơn nữa ban ngày vương phi vừa nói là muốn ăn nấm mèo xào thịt.
Càng nghĩ càng thấy có lý, ánh mắt nhìn vương gia không khỏi phức tạp hơn vài phần.
Tiêu Thịnh trong lòng xấu hổ, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra chút nào.
Hiện tại hắn đã hiểu. Chuyện này cũng giống như việc hắn ôm nàng lên xe ngựa trước mặt mọi người vậy. Chỉ cần hắn thản nhiên trấn định, thì người khác cũng không dám nói gì, biết đâu còn coi là chuyện bình thường.
Nhìn đĩa nấm mèo xào thịt trước mặt, Thẩm Tiêm Tiêm không vội cầm đũa, mà mỉm cười hỏi Tiêu Thịnh: "Thật là chàng làm à?"
Tấn Vương sửa lại cổ tay áo, chậm rãi nói: "Nàng nghĩ xem?"
Thẩm Tiêm Tiêm khẽ cười, hàng mi cong rợp bóng: "Vậy ta nếm thử nhé?"
"Ừ."
Không hiểu sao, ngay khi nàng chuẩn bị nếm thử, Tiêu Thịnh bỗng cảm thấy một trận hồi hộp khó hiểu.
Vẻ mặt hắn vẫn bình thường, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn nàng, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu hiện nhỏ nhặt nào trên khuôn mặt nàng.
"Ngon quá, giống y như hương vị trong trí nhớ của ta." Đôi mắt Thẩm Tiêm Tiêm sáng ngời trong veo, không tiếc lời khen ngợi tài nghệ của hắn, "Cửu Lang, chàng thật là lợi hại."
Tiêu Thịnh cười khẩy, tỏ vẻ không hề để tâm: "Có gì khó đâu?"
Hắn nghĩ bụng, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho nàng biết, đây là món hắn đã phải làm đi làm lại ba lần mới thành công...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất