Chương 44 - Tiếp theo ngươi định làm gì?
Thấy thế, Nhất Hưu cũng ý thức được mình nói sai, đành phải che miệng ngoan ngoãn lui qua một bên.
Dùng ánh mắt bức lui Nhất Hưu, Hoàn Nhan Nguyệt một lần nữa nhìn về phía Trần Trường Sinh nói: "Tiếp theo ngươi định làm gì?"
"Không làm gì cả, ta đã nhìn thấu tu tiên giới này rồi, ta vẫn dự định làm nghề cũ của ta, bán quan tài."
"Về phần Đại Càn hoàng triều ta tạm thời không có ý định trở về."
"Hai người các ngươi thì sao?"
Nghe được Trần Trường Sinh hỏi, Hoàn Nhan Nguyệt suy nghĩ một chút nói: "Vũ Hóa Chân Nhân nắm giữ Dạ Nguyệt Quốc, nếu như lâu dài, con dân Dạ Nguyệt Quốc nhất định sẽ gặp tai hoạ ngập đầu."
"Cho nên bất kể như thế nào ta cũng phải trở về."
Nhận được câu trả lời của Hoàn Nhan Nguyệt, Trần Trường Sinh lại nhìn về phía Nhất Hưu: "Còn ngươi?"
"A Di Đà Phật! Đại Càn hoàng triều và Dạ Nguyệt Quốc đều ở trong nước sôi lửa bỏng, bởi vì cái gọi là ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, bần tăng nguyện ý lấy thân nuôi ma."
"Nói tiếng người!"
"Ta muốn dẫn Thiên Phật Tự chạy xa một chút, Vũ Hóa Chân Nhân sẽ không bỏ qua cho Thiên Phật Tự."
Nghe được câu trả lời, Trần Trường Sinh gật đầu.
Oanh!
Tám cỗ quan tài xuất hiện ở trước mặt Nhất Hưu: "Đây là thi thể của sư phụ và các sư huynh của ta, nếu ngươi muốn trở về, vậy thuận đường mang bọn họ trở về đi."
"Ngoài ra đây là phong thủy bảo địa mà ta chọn cho bọn họ, ngươi an táng theo địa chỉ trên này là được."
Nhìn bản đồ đã được đánh dấu trong tay, lại nhìn thoáng qua động tác kia của Trần Trường Sinh. Khóe miệng Nhất Hưu không khỏi giật giật nói: "Ngươi thuần thục như vậy, những vật này ngươi không phải là đã sớm chuẩn bị sẵn đó chứ?"
"Chúc mừng ngươi đoán đúng rồi, từ khi ta bắt đầu vào Thượng Thanh Quan, ta đã chuẩn bị quan tài và phong thủy bảo địa cho tất cả sư huynh đệ. Trong đó cũng bao gồm sư phụ và sư tổ của ta."
"Theo ngươi nói như vậy, ngươi ngay cả ta cũng chuẩn bị?"
"Đúng vậy, nhưng ngươi phải trả tiền, nể tình quen biết một hồi, ta giảm giá cho ngươi 20%."
Nghe Trần Trường Sinh nói xong, mặt Nhất Hưu cũng có chút vặn vẹo: "Trần Trường Sinh, bây giờ ta còn sống rất tốt, ngươi sớm như vậy đã chuẩn bị quan tài cùng với mộ địa cho ta, có phải có chút hơi sớm hay không?"
"Sớm chuẩn bị một chút để đến lúc đó bớt phiền phức, ngươi cũng không phải sẽ không chết, sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy."
Nhất Hưu: "..."
Ngươi nói cũng có lý.
"Không phải, ta bây giờ là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, tương lai cũng không phải không có khả năng đạt tới Hóa Thần cảnh."
"Tu sĩ Hóa Thần sẽ không phải chết?"
Lời nói của Trần Trường Sinh một lần nữa khiến Nhất Hưu á khẩu không trả lời được.
Nhất Hưu: "..."
Không biết vì sao, mỗi lần nói chuyện với ngươi ta đều không nói lại ngươi.
Mắt thấy không thể nói lại Trần Trường Sinh, không thể làm gì khác hơn là thu quan tài cùng với bản đồ vào.
"Được, ý tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng hai ta ai nhặt xác cho ai còn chưa nhất định đâu."
"Đúng rồi, Bách Bại Tiên Tôn ngươi nói là ai, ở Dạ Nguyệt Quốc nếu không có hư ảnh của ông ta, chúng ta nhất định phải chết. Nếu không ngươi tiết lộ chút manh mối, ta cũng tiện đi tìm vị tiền bối này."
Nghe vậy, Trần Trường Sinh phất phất tay nói: "Chuyện này ngươi đừng nghĩ nữa."
"Bách Bại Tiên Tôn ít nhất cũng là nhân vật hai ngàn năm trước, hiện tại chết đoán chừng ngay cả tro cũng không còn thừa."
"Ta phát hiện ra quan tài đá ông ta lưu lại trong Vô Lượng bí cảnh, phía trên ghi chép một ít sự tích của Bách Bại Tiên Tôn."
"Vốn dĩ ông ta chuẩn bị tọa hóa trong Vô Lượng bí cảnh, nhưng sau đó ông ta lại lựa chọn nơi khác."
"Lúc trước ta cũng chỉ đơn thuần cho rằng, vị tiền bối này đã tìm được chỗ tốt khác."
"Nhưng sau khi phát hiện ra bí mật của Thanh Đồng Cổ Điện, ta phát hiện ra tình huống hình như cũng không đơn giản như vậy."
"Vốn chỉ là tiện tay thử một lần, không ngờ lại có tác dụng thật."
Nghe đến đây, Hoàn Nhan Nguyệt tò mò hỏi một câu: "Vậy nếu thạch quan Bách Bại Tiên Tôn lưu lại không có tác dụng thì sao?"
"Vậy ta đành phải đầu nhập vào vị sư tổ kia của ta, mặc dù ta bán quan tài không giả, nhưng ta không có nghĩa là ta muốn chết."
Hoàn Nhan Nguyệt: "..."
Tuy đạo lý là như vậy, nhưng ngươi vì sao có thể nói nhẹ nhàng như vậy.
Thật không biết nên nói ngươi người này là máu lạnh vô tình, hay là trọng tình trọng nghĩa.
Nói ngươi máu lạnh vô tình, ngươi không ngại đường xa ngàn dặm đi tới Dạ Nguyệt Quốc, sau đó mạo hiểm cửu tử nhất sinh, chỉ vì nhặt xác cho cố nhân.
Nói ngươi trọng tình trọng nghĩa, ngươi nói đầu nhập vào kẻ thù mà không hề có chút áp lực tâm lý nào.
Sau khi dặn dò hai người Nhất Hưu một số chi tiết tỉ mỉ, Trần Trường Sinh phất phất tay nói: "Các ngươi nên đi đi, thạch quan của Bách Bại Tiên Tôn cho dù không giải quyết Vũ Hóa Chân Nhân, cũng sẽ mang đến phiền toái không nhỏ cho lão."