Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 59: Khiêu chiến

Chương 59: Khiêu chiến


Phương Vọng nhíu mày hỏi: “Nàng thế nào rồi?”
“Một tu sĩ Nhân tộc tên là Lý Hồng Cương bắt nàng, cũng ra lệnh cho yêu tộc Sơn Thần chúng ta tìm vị Bạch Y Kinh Hồng kia. Trong một tháng, nếu Bạch Y Kinh Hồng không đến thành Hợi Hạ, hắn sẽ giết muội muội ta... Nhưng tộc ta bây giờ mười không còn một, đi đâu tìm Bạch Y Kinh Hồng chứ!” Yêu thú tộc Sơn Thần khóc nói.
Ưu thế của tộc Sơn Thần so với những yêu thú khác chính là hoá hình sớm. Trước mắt yêu thú mạnh nhất bên trong Phương Cảnh cũng mới có thực lực tương đương với Tố Linh cảnh tầng bốn.
Lý Hồng Cương?
Họ Lý lập tức làm Phương Vọng nghĩ tới Lý gia sau lưng Lý Hồng Sương, Bạch Y Kinh Hồng Lý Hồng Cương muốn tìm không phải là hắn đấy chứ?
Lúc thi triển Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, đúng là hắn đã mặc áo trắng.
Đã ba tháng rưỡi trôi qua kể từ ngày Lý Hồng Sương chết, Thanh Thiền cốc đều đã rời đi, không ngờ Lý gia lại tìm được nơi đây.
Lý gia không biết hắn trông như thế nào.
Phương Vọng nghĩ rồi nhìn về phía yêu thú tộc Sơn Thần bên cạnh, hỏi cụ thể xem đã xảy ra chuyện gì.
Tên yêu thú này là Sơn Tướng, cùng lớn lên với thiếu nữ áo xanh, từ nhỏ đã ở chung như huynh muội. Từ sau khi Thanh Thiền cốc tàn sát tộc Sơn Thần khắp nơi, lần nào Sơn Tướng cũng sẽ đi ra ngoài với nàng. Lần này cũng vậy, khi bọn họ đang thu thập dược thảo thì đột nhiên bị Lý Hồng Cương tấn công.
Một đám yêu thú liên thủ đều không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể để hắn bắt thiếu nữ áo xanh đi.
“Vì sao hắn lại không giết các ngươi? Dù muốn để lại người báo tin, cũng không cần giữ lại mạng của tất cả mọi người mà?” Phương Vọng chau mày hỏi.
Sơn Tướng sửng sốt rồi mê mang lắc đầu.
Phương Vọng nhìn về phía Phương Hàn Vũ phía xa. Thiếu nữ áo xanh có ơn cứu mạng Phương Hàn Vũ, bây giờ nàng gặp nạn, đúng là không thể thấy chết mà không cứu.
Hơn nữa, nếu để mặc nàng rơi vào trong tay người của Lý gia thì sớm muộn gì cũng bị ép hỏi ra vị trí của Phương Cảnh, không bằng hành động sớm một chút.
Phương Vọng nghĩ rồi đứng dậy, duỗi tay phải về phía Sơn Tướng và nói: “Đưa mặt nạ cho ta.”
Sơn Tướng nghe vậy thì vội vàng đưa mặt nạ hồ ly trong tay cho Phương Vọng.
Phương Vọng cất mặt nạ vào trong túi trữ vật rồi hỏi phương hướng thành Hợi Hạ. Sau khi Sơn Tướng trả lời, hắn lại đi về phía Phương Hàn Vũ.
Hắn đi tới trước mặt Phương Hàn Vũ rồi nói lại chuyện này một lần, đối phương muốn đi theo nhưng bị hắn từ chối.
“Chuyến đi này có thể là một cái bẫy, ngươi đi sẽ chỉ vướng tay vướng chân ta. Nếu đây là hành động của Lý gia, chắc chắn là hướng về phía ta. Nếu sau khi ta rời khỏi, bọn họ tìm tới cửa, ngươi cứ xem như không quen biết ta.” Phương Vọng truyền âm dặn dò, hắn vẫn giữ lại một tia cảnh giác với tộc Sơn Thần.
Phương Hàn Vũ nghe vậy thì nắm chặt bàn tay trong tay áo, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Ngươi phải cẩn thận nhé!”
“Yên tâm đi!”
Phương Vọng khẽ vỗ vai hắn rồi xoay người đi về phía cửa động.
Trong lúc di chuyển, Phương Vọng đã lấy một bộ đồ đen trong túi trữ vật ra thay, lại đội mũ rộng vành lên.
Hắn không ngốc như vậy đâu, chuyến này phải điều tra trước rồi mới hành động.
Sau khi rời khỏi Phương Cảnh, Phương Vọng ngự kiếm bay đi theo phương hướng Sơn Tướng chỉ, nhanh chóng biến mất ở phía cuối thiên địa.

Thành Hợi Hạ là thành trì biên quan phía Tây vương triều Đại Tề. Từ lúc bắt đầu, thành trì này đã ngăn cách với người đời, trở thành thành trì tu tiên giả lui tới.
Thành trì này được núi vây quanh, phạm vi chiếm địa hơn mười dặm, chỉ có thể xem là một tòa thành nhỏ, nhưng tường thành nguy nga, cực kỳ khí thế.
Thường thường có tu sĩ ngự kiếm bay đến, dừng trước cửa thành phía Nam và Bắc, nộp linh thạch để vào thành.
Một phủ đệ nào đó trong thành.
Trong phòng, thiếu nữ áo xanh đang ăn điểm tâm. Nàng lại đeo chiếc mặt nạ hí khúc màu trắng, hơi nâng lên trên, chỉ lộ ra cái miệng nhỏ, nhìn qua giống như con người.
“Sơn Thần, thức ăn có ngon không?”
Một giọng nói tràn đầy mạnh mẽ truyền đến. Chỉ thấy một nam tử trung niên mặc áo đen đang bước vào phòng, long hành hổ bộ, mái tóc rối tung sau lưng, khuôn mặt ngay ngắn, mày rậm mắt báo, trên má còn có ba vết sẹo như bị móng vuốt của dã thú làm bị thương.
Thiếu nữ áo xanh lập tức dừng lại, kéo mặt nạ xuống, tức giận nói: “Ta đã nói ta không quen biết Bạch Y Kinh Hồng, ta căn bản chưa từng gặp hắn. Ta cứu đệ tử Thái Uyên môn chỉ vì không nỡ mà thôi. Vì thế mà tộc Sơn Thần ta đã phải trả một cái giá thảm thiết.”
Lý Hồng Cương đi tới đối diện nàng ngồi xuống, hắn chỉ rót cho mình một ly rượu rồi nói: “Quen hay không quen không quan trọng, tộc Sơn Thần các ngươi có thể ra lệnh cho tinh quái sơn dã, ta chỉ muốn các ngươi truyền tin lại giúp ta mà thôi. Nếu không bắt cóc ngươi, sao những con yêu vật đó có thể cố gắng hết sức được?”
Thiếu nữ áo xanh im lặng một lát, mấy phút sau mới mở miệng nói: “Chuyện này đã qua mấy tháng, các giáo phái lớn đều đã rời đi, chắc hẳn Bạch Y Kinh Hồng cũng đã rời đi từ lâu rồi.”
“Không, những giáo phái đó đều đang tranh giành truyền thừa của Cực Hạo tông. Con cháu Lý gia ta cũng ở đó, bọn họ không hề nghe được tung tích của Bạch Y Kinh Hồng. Ta đoán, tên đệ tử Thái Uyên môn được Bạch Y Kinh Hồng cứu đã bị thương nặng, cần có thời gian trị liệu, chắc hẳn bọn họ đang trốn ở gần đó thôi.” Lý Hồng Cương lắc đầu và nói.
Thiếu nữ áo xanh tức giận nói: “Lý gia các ngươi thế lớn, sao không lệnh cho tất cả con cháu trong gia tộc tìm kiếm đi?”
“Không được, Lý Hồng Sương gia nhập giáo phái ma đạo vốn là nỗi ô nhục của Lý gia. Lý gia sẽ không hưng sư động chúng, càng không trả thù Thái Uyên môn. Nhưng Lý Hồng Sương là nhi tử của ta. Đứng trên góc độ của gia tộc, Lý Hồng Sương chết thì chết, không đáng truy cứu. Nhưng đứng trên góc độ của một người phụ thân, ta buộc phải đấu với Bạch Y Kinh Hồng một trận, giải quyết nhân quả!” Lý Hồng Cương lạnh lùng nói, một luồng khí thế khôn kể bao phủ căn phòng làm thiếu nữ áo xanh không dám thở mạnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất