Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 60: Khiêu chiến (2)

Chương 60: Khiêu chiến (2)


Căn phòng lại rơi vào im lặng.
Lý Hồng Cương uống một hơi cạn sạch ly rượu rồi nói: “Lần này ta tới muốn nói cho Sơn Thần biết đừng lo lắng. Một tháng sau, dù Bạch Y Kinh Hồng không tới, ta cũng sẽ thả ngươi ra. Ta đã truyền tin đi, nếu Bạch Y Kinh Hồng có một tia ngạo khí, hắn sẽ tới. Đến lúc đó, Sơn Thần còn có thể nhìn thấy trận quyết chiến giữa ta và hắn nữa đấy!”
Lý Hồng Cương nói rồi đứng dậy rời đi.
Thiếu nữ áo xanh không đứng dậy, lặng yên ngồi trên ghế.
Đương nhiên nàng biết Bạch Y Kinh Hồng là ai, ai cứu Phương Hàn Vũ thì chính là người đó. Nhưng nàng không nói chuyện này cho người trong tộc biết, sợ mang đến phiền phức.
Bây giờ nàng chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng Phương Vọng đừng xúc động.

Mặt trời chiều ngả về phía Tây.
Phương Vọng mặc đồ đen, đội mũ rộng vành đứng trước cửa thành nhìn tu sĩ đi tới đi lui. Trong lòng cảm thấy nghi ngờ, thành trì này nhìn có vẻ không giống cái bẫy.
Hắn đi tới trước mặt thành vệ hỏi phí vào thành.
“Vào thành cần mười linh thạch hạ phẩm hoặc hai mươi viên Linh Khí đan.” Thành vệ trả lời.
Ở Tu Tiên giới Đại Tề, linh thạch cũng được chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt phẩm từ thấp đến cao giống như pháp khí. Các giáo phái lớn sẽ cắt linh thạch thành những miếng to nhỏ có trọng lượng ngang nhau phát cho đệ tử. Chênh lệch giữa mỗi một phẩm cấp là gấp mười lần, một viên linh thạch trung phẩm tương đương với mười viên linh thạch hạ phần. Thân là đệ tử thân truyền, mỗi tháng Phương Vọng có thể nhận mười viên linh thạch thượng phẩm. Linh Khí đan cũng là một loại đồng tiền, quy cách đan dược đã được thống nhất từ lâu. Có thể dùng để tu luyện, cũng có thể dùng để khôi phục linh lực, tương đương với linh thạch.
Phương Vọng nộp hai mươi viên Linh Khí đan rồi vào thành, quần áo của hắn không quá kỳ lạ, hầu hết tu sĩ đều đội mũ rộng vành, thậm chí còn có người che mặt.
Đi trên đường phố, Phương Vọng đánh giá phong cảnh thành Hợi Hạ. Trước khi tu tiên, hắn đã nghe nói đến truyền thuyết của tòa thành này rồi.
Trong dân gian, thành Hợi Hạ được gọi là Quỷ thành biến mất, các loại phiên bản truyền thuyết gần như đều cho rằng nguyên nhân thành Hợi Hạ biến mất là vì bị quỷ quái chiếm lĩnh. Nếu người bình thường nhìn thấy thành Hợi Hạ thì chắc chắn sẽ phải chết.
Hóa ra không phải Quỷ thành, chỉ bị tu tiên giả chiếm lĩnh mà thôi.
Trong thành Hợi Hạ có rất nhiều cửa hàng, cuối cùng Phương Vọng cũng nhìn thấy được hàng vỉa hè, có vẻ ầm ĩ và phồn hoa.
Công pháp, bí tịch, đan dược, thiên tài địa bảo, pháp khí, bùa chú, hi thế trân bảo, yêu sủng,… vân vân, cái gì cần đều có, phồn hoa hơn thị trấn hắn đi trước đó rất nhiều.
Dọc theo đường đi, Phương Vọng thường xuyên nghe thấy tu sĩ nhắc tới những cái tên như Lý Hồng Cương, Bạch Y Kinh Hồng, Cực Hạo tông. Rất nhanh sau đó hắn đã biết, hóa ra Lý Hồng Cương đã thả ra tin mình muốn khiêu chiến Bạch Y Kinh Hồng, dùng thân phận phụ thân của Lý Hồng Sương khiêu chiến Bạch Y Kinh Hồng. Nếu Bạch Y Kinh Hồng thắng, vậy mối nhân quả này sẽ hoàn toàn được xóa bỏ.
Trong thành rộn rã như vậy cũng là vì không ít tu sĩ đến vì Lý Hồng Cương và Bạch Y Kinh Hồng.
Xem ra chuyện này không giống cái bẫy, Lý Hồng Cương đi đường quang minh chính đại.
Phương Vọng đang nghĩ thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Hắn nhìn kỹ, phát hiện đúng là Cố Ly.
Cố Ly đứng trước một quầy hàng khá đông, ánh mắt nhìn chằn chằm những quả trứng yêu sủng trên mặt đất. Nàng mặc áo tím bó sát, đeo hộp kiếm, đầu đội mũ rộng vành, mang khăn che mặt lụa mỏng màu xanh, cực kỳ giống dáng vẻ lần đầu tiên Phương Vọng nhìn thấy nàng.
Phương Vọng lập tức đi tới phía sau nàng rồi nhẹ giọng hỏi: “Sao Cố cô nương lại tới đây?”
Cố Lý nghe vậy bèn quay đầu nhìn về phía hắn, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ vui sướng.
Trái tim Phương Vọng bị ánh mắt nàng trêu chọc. Hắn âm thầm nhắc nhở bản thân đây là ảo giác, chắc chắn là ảo giác, nàng chỉ muốn khiêu chiến ta mà thôi.
“Phương sư huynh, ngươi… Chúng ta đi nơi khác nói chuyện.”
Cố Ly vui vẻ nói, chưa kịp nói xong đã kéo tay Phương Vọng rời đi.
Đời này Phương Vọng sống đến lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên được nữ tử khác ngoài nương mình nắm tay nên có hơi đột nhiên, không kịp đề phòng.
Phương Vọng bị Cố Ly kéo đi một đoạn đường rất dài, hắn tìm cơ hội tránh thoát bàn tay của nàng một cách đầy tự nhiên.
Không thể không nói, đúng là mềm mại.
Phương Vọng âm thầm cảm thán, nhưng hắn sẽ không mắc mưu. Hắn còn trẻ, không thể trao trái tim cho nữ tử, chậm trễ việc tu tiên được.
Cố Ly đi phía trước nhận ra, lỗ tai đỏ bừng lên.
Cả đường hai người đều không nói chuyện, Cố Ly dẫn Phương Vọng đi vào một phủ đệ, trong phủ không có một ai.
“Đây là phủ đệ Cố gia chúng ta mua ở thành Hợi Hạ, Cố gia chúng ta còn có khế đất ở các thành trì tu tiên trong Đại Tề nữa đó.” Cố Ly giới thiệu.
Phương Vọng gật đầu, hắn vốn định hỏi gia tộc người bình thường nên chuyển thành gia tộc tu tiên như thế nào. Nhưng nghĩ lại, chắc chắn Chu Tuyết còn hiểu rõ hơn Cố Ly, lịch sử Cố gia chưa chắc lâu bằng số năm Chu Tuyết sống.
Cứ thế, Cố Ly dẫn Phương Vọng đi vào một căn phòng. Sau đó, nàng đóng cửa phòng lại, cởi khăn che mặt xuống, nhìn chằm chằm Phương Vọng và hỏi: “Bạch Y Kinh Hồng chính là ngươi đúng không?”
Phương Vọng nhướng mày, nói: “Bạch Y Kinh Hồng giết chết cao thủ Tố Linh cảnh tầng chín, ngươi thấy ta có thực lực đó à? Ta còn lên tới Tố Linh cảnh muộn hơn cả ngươi.”
“Ngươi nói chuyện làm người ta cảm thấy rất tức giận, nhưng ta cảm thấy chính là ngươi. Kinh Hồng Thần Kiếm quyết chính là tuyệt học độc môn của sư phụ Dương Nguyên Tử chúng ta. Ta không nhận được truyền thừa này nên chỉ có thể là ngươi. Còn về sư huynh, sư tỷ của chúng ta ấy à, tư chất và ngộ tính của bọn họ bình thường, nếu không mạch thứ ba cũng sẽ không rơi vào địa vị đứng thứ hai từ dưới lên trên.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất