Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 62: Mạnh hơn mọi người. (2)

Chương 62: Mạnh hơn mọi người. (2)


Lý Hồng Cương lườm hắn một cái rồi trầm giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy vi phụ chắc chắn mình sẽ thắng nên mới khiêu chiến hắn? Nhi tử của ta đã chết, Tam ca của ngươi đã chết, dù Tam ca của ngươi xấu xa thế nào đi nữa cũng là nhi tử của ta, là Tam ca của ngươi!”
Thanh niên áo tím im lặng, vẻ mặt trở nên khó coi.
“Vi phụ đã biết thiên mệnh. Trong đám con cháu các ngươi, Hồng Sương là đứa có tư chất cao nhất. Nếu hắn còn sống, vi phụ còn có thể dựa vào hắn có được cơ hội nghịch thiên cải mệnh. Bây giờ hắn đã chết, quãng đời còn lại của vi phụ đã không còn mong chờ gì nữa, chỉ còn tiếc nuối, đau đớn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ngươi có hiểu không?”
Lý Hồng Cương thở dài, nét mặt trở nên tang thương.
Thanh niên áo tím muốn nói lại thôi. Từ khi Lý Hồng Sương gia nhập Thanh Thiền cốc, chi bọn họ đã bị những người khác trong Lý gia xa lánh. Thứ Lý gia có lịch sử vương triều, nội tình nghìn năm quan tâm nhất chính là danh tiết, vì Lý Hồng Sương mà bọn họ đã trở thành vết nhơ của gia tộc.
Ánh mắt của Lý Hồng Cương đột nhiên trở nên sắc bén, hắn nói: “Hơn nữa, hành động này của vi phụ cũng tăng uy danh của Lý gia. Nếu vi phụ thắng, vậy thì không ai sẽ nghi ngờ sự uy nghiêm và mạnh mẽ của Lý gia nữa. Tuy nhiều năm nay, tu vi của ta không tăng trưởng, nhưng đao của ta đã đạt tới cực hạn từ lâu. Dù ta có thua, ít nhất Lý gia cũng quang minh lỗi lạc. Cái chết của vi phụ đổi lấy sự kính nể của Tu Tiên giới, cũng có thể làm Lý gia dễ giao tiếp với các giáo phái chính đạo hơn.”
Thanh niên áo tím nghe vậy, khuôn mặt lộ ra vẻ áy náy, hắn cắn răng nói: “Đều do hài nhi không đủ mạnh, nếu không thì đâu cần phụ thân ra tay!”
“Nói hươu nói vượn, loại chuyện này phải do vi phụ thực hiện. Ngươi thả tin tức, cố gắng mở rộng lực ảnh hưởng của việc này ra ngoài. Nếu Bạch Y Kinh Hồng đã quyết định ngày quyết chiến là hai mươi ngày sau, chứng tỏ hắn cũng muốn có nhiều người tới xem, hãy thỏa mãn tâm nguyện của hắn. Vi phụ cũng muốn xem xem, Kinh Hồng ba mươi hai kiếm của hắn mạnh hay đao của vi phụ có sát ý hơn!”
Nói xong câu cuối cùng, cả người Lý Hồng Cương đều lộ ra vẻ tự tin.
Trong mơ hồ, đôi mắt hắn hiện lên ánh đao.
Đêm ngày chấp nhận lời khiêu chiến, Phương Vọng đã lẻn vào Lý phủ, dựa vào Vô Tức Tự Nhiên công và Tuyệt Ảnh Bộ xuất quỷ nhập thần, tìm kiếm tung tích của thiếu nữ áo xanh.
Không bao lâu sau, Phương Vọng đã tìm thấy căn phòng thiếu nữ áo xanh ở. Sau khi Bạch Y Kinh Hồng ứng chiến, Lý Hồng Cương đã thu lại tu sĩ trông chừng căn phòng này, thậm chí còn không có người tuần tra xung quanh Lý phủ.
Phương Vọng đứng trước cửa sổ, nhìn vào bên trong qua khe hở. Thiếu nữ áo xanh đang ngồi trên giường đả toạ, nhìn qua không giống phải chịu khổ.
Phương Vọng lập tức truyền âm cho nàng: “Thanh cô nương, ngươi thế nào? Đừng nói chuyện, ngươi chỉ cần gật đầu và lắc đầu là được.”
Thiếu nữ áo xanh nghe vậy, cơ thể run lên rồi khẽ gật đầu.
“Ngươi có trúng độc không?”
Thiếu nữ áo xanh lắc đầu.
Phương Vọng dùng thần thức quét qua căn phòng này, sau khi xác định không có nguy hiểm, hắn mới bảo thiếu nữ áo xanh đi theo hắn.
Khi thiếu nữ áo xanh đi ra cửa phòng, hắn bế nàng lên rồi nhanh chóng rời đi. Dọc theo quãng đường, dựa vào thân pháp nên hắn không bị người của Lý phủ phát hiện. Còn Lý Hồng Cương đã bắt đầu bế quan nên càng không chú ý tới tình hình bên ngoài.
Phương Vọng nương bóng đêm dẫn thiếu nữ áo xanh rời khỏi thành Hợi Hạ, hộ tống ra ngoài trăm dặm mới dừng lại, nói: “Kế tiếp ngươi tự trở về đi.”
Thiếu nữ áo xanh rơi xuống đất, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không quay về sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ứng chiến?”
Buổi chiều hôm nay, Lý Hồng Cương đã tìm đến nàng và nói cho nàng biết Bạch Y Kinh Hồng đã ứng chiến, làm nàng lo lắng cả ngày. Chờ tới khi Phương Vọng tìm thấy nàng, nàng vốn tưởng bọn họ có thể trực tiếp chạy trốn, không ngờ hắn lại muốn quay về.
“Ừ, cứu ngươi rồi ta mới có thể đối mặt với Lý Hồng Cương mà không có áp lực.” Phương Vọng trả lời.
Quãng đường vừa rồi rất thuận lợi, không có truy binh của Lý phủ, điều này chứng tỏ Lý Hồng Cương thật sự quang minh lỗi lạc. Một khi đã như vậy, hắn phải ứng chiến.
Có lẽ hắn có thể cứu thiếu nữ áo xanh một cách dễ dàng như vậy vốn là vì Lý Hồng Cương ngầm đồng ý.
“Nhưng… Lý Hồng Cương chính là đại tu sĩ Linh Đan cảnh, ngươi đâu cần đấu với hắn?” Thiếu nữ áo xanh vội lên tiếng, nàng từng nghe Phương Hàn Vũ nói Phương Vọng gia nhập Thái Uyên môn cùng lúc với hắn.
Phương Vọng cười và nói: “Đã ứng chiến, sao có thể không chiến được. Ai cũng biết Bạch Y Kinh Hồng là đệ tử của Thái Uyên môn, ta không chỉ đại biểu cho chính ta, mà còn cả Thái Uyên môn.”
Nếu tranh vị trí đại đệ tử với Lục Viễn Quân, Phương Vọng buộc phải có danh vọng. Làm thế nào để có được danh vọng đây? Phương pháp đơn giản nhất chính là dựa vào chiến tích!
Có lẽ người khác không biết Bạch Y Kinh Hồng là ai, nhưng Phương Vọng tin rằng Quảng Cầu Tiên, Dương Nguyên Tử biết.
Hơn nữa…
Hắn có niềm tin!
Đây đã không còn là trận chiến của thù hận nữa, mà là trận chiến của khí phách và thanh danh!
Cuối cùng sẽ có một ngày, danh tiếng của Bạch Y Kinh Hồng sẽ buộc chặt với Phương Vọng. Mà trước khi chuyện này xảy ra, hắn muốn làm danh tiếng của Bạch Y Kinh Hồng trở thành mục tiêu đệ tử Thái Uyên môn sùng bái.
Thiếu nữ nghe hắn nói thế chỉ im lặng.
“Thanh cô nương, ngươi trở về đi thôi, đừng làm người trong tộc lo lắng.” Phương Vọng thúc giục.
Thiếu nữ áo xanh dậm chân rồi giận dỗi nói: “Gì mà Thanh cô nương, người ta có tên. Tên ta là Thanh Uyển Nhi, sau này ngươi cứ gọi ta là Uyển Nhi!”
Nàng nói rồi xoay người nhảy vào trong rừng cây, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Phương Vọng bật cười, cũng không nghĩ nhiều, xoay người quay về thành Hợi Hạ.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất