Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 67: Bắc Độc Ngũ Quái, Lục Viễn Quân. (2)

Chương 67: Bắc Độc Ngũ Quái, Lục Viễn Quân. (2)


Lý do không nói Phương Hàn Vũ là vì hắn sợ Lục Viễn Quân yêu cầu tới Phương Cảnh. Bởi vì nói về chữa thương, chắc chắn Thái Uyên môn sẽ tiện hơn.
Nói là cơ duyên sẽ dễ thoái thác hơn.
Người tu hành rất để ý tới cơ duyên, dù là đồng môn cũng sẽ không quấy rầy cơ duyên của nhau. Đây là quy tắc của toàn bộ Tu Tiên giới, động vào cơ duyên của người khác giống như giết cha mẹ của người khác, không đội trời chung.
Lục Viễn Quân nghe vậy thì nhíu mày lại, nói: “Sư đệ, cơ duyên đó đáng để ngươi mạo hiểm không?”
Phương Vọng gật đầu.
Lục Viễn Quân thấy vậy bèn lấy vài lá bùa từ trong túi trữ vật ra, cách không ném cho Phương Vọng. Mấy lá bùa này bị hai sợi tơ hồng buộc lại nên không bị tách ra.
“Đây là bùa chú thượng phẩm, chỉ cần rót linh lực vào bên trong, ba nhịp thở sau sẽ nổ mạnh. Uy lực tất cả cùng nổ có thể giết chết đại tu sĩ Linh Đan cảnh tầng chín. Đương nhiên, ngươi phải tới gần mới được, thực lực của sư đệ phi phàm, lại có chủ kiến của mình, ta không quấy rầy nữa. Ngươi nhận lấy mấy thứ này, ta đuổi theo giết Bắc Độc Ngũ Quái, dây dưa bọn họ mấy ngày, ép cho bọn họ không thể quay về gây chuyện với ngươi.”
Lục Viễn Quân nói rồi xoay người rời đi, tốc độ còn nhanh hơn Bắc Độc Ngũ Quái.
Rất dứt khoát.
Không hề lề mề!
Phương Vọng nhìn lá bùa trong tay, không khỏi nhớ tới lời đánh giá của Chu Tuyết về Lục Viễn Quân.
Người này thật sự có sức hút nhân cách, không mạnh miệng, chỉ làm việc, nếu không có mối thù gia tộc thì chắc chắn Phương Vọng sẽ nhận ân tình của hắn.
Phương Vọng cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục ngự kiếm rời đi.
Tiếp đó, hắn không bay thẳng về phía Phương Cảnh mà bay mấy vòng trong khu vực gần đó, lăn lộn mấy ngày, lại ném lá bùa Lục Viễn Quân đưa ở một rừng cây rồi mới chạy tới Phương Cảnh.
Đêm hôm đó.
Phương Vọng quay về Phương Cảnh, hắn mở cơ quan sơn môn ra, đi vào trong đường hầm.
Đợi sơn môn đóng cửa, hắn trực tiếp nghỉ ngơi trong đường hầm, phòng ngừa Lục Viễn Quân phát hiện ra Phương Cảnh.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thanh Uyển Nhi đi vào đường hầm, nhìn thấy hắn, nàng lập tức mừng rỡ chạy tới hỏi: “Phương Vọng, ngươi đã về rồi, thắng không?”
Phương Vọng trợn mắt rồi cười, nói: “Miễn cưỡng giành chiến thắng, nhưng tiêu hao rất lớn nên đêm qua nghỉ ngơi ở đây.”
Thanh Uyển Nhi đánh giá hắn, tặc lưỡi bảo lạ: “Ngươi cũng mạnh thật đó, tu tiên một năm là có thể đánh bại tu sĩ Linh Đan cảnh. Không nói ngươi, thiên tư của Phương Hàn Vũ cũng rất khoa trương, rốt cuộc Phương gia các ngươi có lai lịch gì thế?”
Phương Vọng nghe vậy bèn đứng dậy, cười rồi hỏi: “Ồ? Hàn Vũ đã luyện ra thứ gì rồi à?”
Thiên phú của Phương Hàn Vũ rất khoa trương sao?
Nghe Thanh Uyển Nhi nói, Phương Vọng không nghi ngờ chất vấn, ngược lại trong lòng tràn đầy mong đợi. Dù sao Phương Hàn Vũ đã trang bị Tuyệt Tâm Tà Mục, đây cũng là mắt Thanh Thiền Cốc dày công chuẩn bị. Hơn nữa Chu Tuyết từng nói, sau khi đổi mắt này, Phương Hàn Vũ sẽ niết bàn trùng sinh, thiên tư vượt xa lúc trước.
Cho dù hắn tin rồi, nhưng khi thật sự hiểu biết về thiên tư của Phương Hàn Vũ, hắn vẫn bị làm cho kinh ngạc.
Lúc giữa trưa, Phương Vọng và Phương Hàn Vũ đang so tài ở ven hồ.
Một tháng không gặp, tu vi của Phương Hàn Vũ lại tăng lên một bậc, lúc này hắn đã tháo vải che xuống, lúc thân hình lướt qua, đôi mắt của hắn lóe lên huyết quang. Vì thân pháp quá nhanh, nên đôii mắt giống như hai huyết tuyến đang nhanh chóng kéo dài, di động, khiến cho các yêu thú quan sát cuộc chiến ở phía xa thi thoảng kêu lên kinh ngạc.
Phương Vọng không nghiêm túc, hoàn toàn là đối tác huấn luyện. Hắn cảm thấy tốc độ phản ứng của Phương Hàn Vũ đã có thể sánh bằng Dưỡng Khí cảnh tầng chín.
Mỗi lần hắn tăng nhanh thế công, Phương Hàn Vũ thích ứng chốc lát đã có thể theo kịp, quan trọng nhất là kiếm chiêu Phương Vọng thi triển, Phương Hàn Vũ có thể nhanh chóng học được.
Đây chính là Tuyệt Tâm Tà Mục sao?
Phương Vọng càng thấy hứng thú với mắt của Phương Hàn Vũ hơn, hắn bắt đầu thi triển kiếm chiêu cơ sở của Kinh Hồng Thần Kiếm quyết.
Hắn thi triển Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, trông giống như trực tiếp ngưng tụ thành hình kiếm, trên thực tế không phải như vậy. Kinh Hồng Thần Kiếm quyết bình thường cần kiếm chiêu dẫn dắt, vì hắn đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn, thông hiểu đạo lý mới có thể đơn giản như vậy.
Mỗi một kiếm chiêu của Kinh Hồng Thần Kiếm quyết đều không giống nhau.
Kiếm chiêu của Phương Vọng bắt đầu thay đổi, Phương Hàn Vũ cũng bắt đầu mô phỏng, động tác của hai người gần như là đồng bộ.
Đây chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ sức nhìn thấu của Phương Hàn Vũ cực mạnh, nhất là mắt của hắn chuyển động quá nhanh, khiến người ta hoa cả mắt.
Nhìn kỹ, đồng tử của Phương Hàn Vũ là màu máu, còn con ngươi thì là màu xanh, thoạt nhìn giống như lệ quỷ, vô cùng kinh người.
Không thể không nói, sau khi đổi Tuyệt Tâm Tà Mục, khí chất cả người Phương Hàn Vũ đều khác rồi, càng có tính xâm lược hơn lúc trước, mang đến cho Phương Vọng cảm giác giống như nương hắn là người trong ma giáo.
Nửa canh giờ trôi qua.
Phương Hàn Vũ dừng lại, hắn nửa quỳ dưới đất, một tay chống kiếm, há miệng thở dốc, lúc này đã mồ hôi đầm đìa.
Phương Vọng đứng trước mặt hắn, cúi xuống nhìn hắn, hỏi: “Học được mấy thành?”
“Đã nhớ hết toàn bộ, nhưng vẫn chưa học được hoàn toàn.” Phương Hàn Vũ thở dốc, hắn ngước mắt nhìn về phía Phương Vọng, vẻ mặt hưng phấn.
Ánh mặt trời chiếu trên người hai người, Thanh Uyển Nhi hơi ngẩn ngơ nhìn cảnh này.
Nàng có dự cảm, trăm năm sau hai người này sẽ danh chấn Đại Tề.
Phương Vọng giơ tay, Phương Hàn Vũ cười, nhấc tay bắt lấy tay của hắn, được hắn kéo dậy.
“Mắt này của ngươi không đơn giản, ngoài nâng cao tư chất, biên độ tăng lên đối với cơ thể cũng rất lớn.”
“Ừ, bất cứ động tác nào trong mắt đều sẽ rất chậm. Hơn nữa không biết tại sao ta nhìn một lượt đã có thể ghi nhớ, cơ thể còn có thể mô phỏng ra một cách trôi chảy, nhưng trong lòng sẽ sinh ra sát ý không thể ngăn cản, sau này vẫn phải khống chế.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất