Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 68: Tổ ba người Phương gia.

Chương 68: Tổ ba người Phương gia.


“Rất lợi hại, trải nghiệm và lột xác này của ngươi chắc chắn là nhân vật chính trong câu chuyện xưa.”
“Nhân vật chính?”
“Ừ, sau này ta, Chu Tuyết và cả ngươi làm ba nhân vật chính của Phương gia đi. Chu Tuyết phụ trách bày mưu nghĩ kế, kinh doanh Phương gia, ngươi phụ trách giết địch, quét sạch tất cả. Tổ ba người trong câu chuyện luôn có thể thành đại sự!”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta phụ trách vô địch nha.”
“…”
Mặc dù Phương Hàn Vũ cạn lời, nhưng trong lòng ngược lại rất kích động, hắn cảm thấy bản thân được công nhận rồi.
Nhóm đệ tử tu tiên đầu tiên của Phương gia đều do Phương Vọng, Chu Tuyết làm chủ, từ lúc hắn học võ chính là thiên tài, nhưng sau khi tu tiên thì hoàn toàn trông theo kịp hai người, trong lòng hắn vẫn luôn thấy bứt rứt.
Phương Hàn Vũ hít sâu, trịnh trọng nói: “Được! Sau này hai các ngươi bảo ta giết người nào, thì ta sẽ giết người đó, không hỏi lý do!”
Mắt xanh tròng đỏ, cộng thêm mái tóc dài trông rối loạn, cho dù đang ở ban ngày, Phương Hàn Vũ cũng có cảm giác như lệ quỷ nhân gian.
“Tiếp tục tu luyện đi, tranh thủ đợi đến khi ngươi có thể Tố Linh mới thôi.”
Phương Vọng khẽ cười nói. Bây giờ hắn không vội trở về Thái Uyên môn, linh khí của Phương Cảnh không hề thấp hơn linh khí trong động phủ của hắn, không bằng ở đây bồi dưỡng Phương Hàn Vũ. Sau khi về Thái Uyên môn, Phương Hàn Vũ lại bồi dưỡng đệ tử Phương gia khác. Nếu như vậy, thì hắn sẽ có thể có một nhóm người đáng để tin tưởng và có tác dụng ở Thái Uyên môn.
Tiếp theo là phải trưởng thành thật tốt, bản thân mạnh lên, để tộc nhân cũng mạnh lên, đến lúc đó thì có thể khiêu chiến Lục Viễn Quân rồi!
Lục Viễn Quân không chỉ đơn giản là thiên tài, ngoài bản thân mạnh mẽ, nước sau lưng hắn chắc chắn cũng rất sâu.
Nghĩ đến đây, Phương Vọng tràn đầy ý chí chiến đấu.

Giữa rừng núi, một khách điếm nằm ở ven sông lớn, thi thoảng có tu sĩ đáp xuống, cũng có tu sĩ rời đi.
Khách điếm này rất lớn, có đến ba tầng, khói bếp lượn lờ.
Lúc này, trên bãi đất trống ở trung tâm tầng một, một nam tử trung niên ăn mặc như thư sinh tay cầm quạt gấp, giọng điệu hùng dũng: “Trận chiến thành Hợi Hạ, Bạch Y Kinh Hồng một kiếm chém giết Lý Hồng Cương, kiếm khí Kinh Hồng giữ lại lâu trên trời cao, một kiếm kia của hắn trông như đã chém đứt nhân quả, thực ra làm khơi mào sự theo đuổi về kiếm đạo của tu sĩ thiên hạ!”
“Bạch y hồ ly diện, Kinh Hồng khởi nhân gian!”
Dứt lời, các tu sĩ xung quanh nhao nhao kêu hay, chiến tích của Bạch Y Kinh Hồng luôn có thể khiến các tu sĩ sôi trào nhiệt huyết.
Trong một bàn khách gần góc, phụ thân của Phương Vọng, Phương Dần cảm thán nói: “Bạch Y Kinh Hồng rất lợi hại, không ngờ tu tiên giới cũng đặc sắc như giang hồ võ lâm.”
Chu Tuyết đội mũ rộng vành ngồi đối diện hắn, khóe miệng cong lên, cười nói: “Bạch Y Kinh Hồng đúng là lợi hại, có thiên tài như vậy, Thái Uyên môn coi như hoàn toàn bay cao rồi, Phương gia chúng ta cũng có thể được lợi.”
Một thanh niên ở bên cạnh tò mò hỏi: “Tiểu muội, ngươi từng gặp Bạch Y Kinh Hồng sao?”
Chu Tuyết lắc đầu, nói: “Nhân vật cấp bậc đó đâu phải ta có thể tiếp xúc. Được rồi, đừng nghe ngóng hắn nữa, Bạch Y Kinh Hồng uy danh vang xa, cẩn thận bị kẻ thù của hắn nghe thấy, tưởng chúng ta có quan hệ với hắn.”
Lời này vừa ra, cổ của thanh niên chợt rụt lại, các trưởng bối bên cạnh đều nhìn hắn bằng ánh mắt không hài lòng.
“Cách Phương Cảnh còn bao xa?” Phương Dần hỏi.
Chu Tuyết trả lời: “Trước khi đến Phương Cảnh, chúng ta phải đến một chỗ khác trước, để chuẩn bị cho việc xây dựng Phương Cảnh, nhân tiện tăng thêm sức chiến đấu cho Phương gia.”
Nghe vậy, mọi người Phương gia không có lo âu, tất cả đều lộ ra vẻ mong ngóng. Từ lúc Chu Tuyết dẫn bọn họ rời khỏi Phương phủ, bôn ba mấy tháng, cách làm việc của Chu Tuyết đã khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, cho dù là các trưởng bối cũng lấy nàng làm chủ.
Phương Dần thở dài, nói: “Lâu rồi không gặp tiểu tử Phương Vọng kia, tiểu tử kia từ nhỏ đã nhiều chủ kiến, hy vọng đến Thái Uyên môn đừng đắc tội người ta.”
Người khác an ủi hắn, đều khen Phương Vọng hiểu chuyện.
Chu Tuyết chỉ cười không nói, yên lặng nâng chén trà lên, thưởng thức hương trà.

Ven hồ, Phương Cảnh.
Phương Vọng tĩnh tọa, vừa nạp khí, vừa nhìn chằm chằm Phương Hàn Vũ cách đó không xa. Chỉ thấy Phương Hàn Vũ mặt về phía mặt hồ vận công, linh khí biến thành sương mù, ngưng tụ xung quanh người, muốn ngưng tụ thành một hình rồng, nhưng hiện giờ trông giống như một con trăn to mập mạp.
“Tuyệt Tâm Tà Mục thật sự rất lợi hại, tiểu tử này đã mò ra đường lối rồi.”
Trong lòng Phương Vọng cảm thán, chẳng trách Chu Tuyết phải móc nhiều mắt như vậy, quả thật mạnh mẽ.
Nếu không phải thấy Phương Hàn Vũ phát điên, suýt nữa đại khai sát giới, thì hắn thật sự muốn kiếm một đôi Tuyệt Tâm Tà Mục.
Một buổi đêm của hai tháng trước, lúc tu luyện, đột nhiên Phương Hàn Vũ nhập ma, muốn đồ sát yêu thú trong Phương Cảnh, cũng may Phương Vọng ngăn cản kịp thời, đánh ngất hắn. Sau đó, Phương Hàn Vũ không còn nhập ma nữa, nhưng cũng trồng xuống một hạt giống lo âu trong lòng Phương Vọng.
Sau khi có được Tuyệt Tâm Tà Mục, Phương Hàn Vũ sẽ đắp nặn ra bảo linh bản mệnh có phẩm cấp thế nào đây?
Phương Vọng rất mong đợi.
Từ lúc về đến Phương Cảnh đã qua năm tháng, tu vi của Phương Vọng đạt đến Tố Linh cảnh tầng năm, còn Phương Hàn Vũ đã đạt đến Dưỡng Khí cảnh tầng tám, sắp xung kích tầng chín. Đợi hắn đạt đến Dưỡng Khí cảnh tầng chín, Phương Vọng sẽ dẫn hắn về Thái Uyên môn.
Phương Vọng tin rằng dựa vào thiên tư của hắn, Quảng Cầu Tiên chắc có thể tiếp nhận Phương Hàn Vũ, đồng thời sẽ cho cách làm sao áp chế tâm ma.
Qua một lát.
Sương mù xung quanh Phương Hàn Vũ tản ra, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Phương Vọng, thở dài hỏi: “Phương Vọng, công này khó nhập môn quá rồi, ngươi đã luyện đến tầng mấy? Có thể thể hiện cho ta xem lát không?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất