Chương 72: Thân phận Bạch Y, Thiên tử tu tiên (2)
Sắc mặt Phương Hàn Vũ nghiêm túc, trong lòng lại như mèo cào, hắn tò mò phẩm cấp bảo linh của Phương Vọng hơn bất kỳ ai, khổ nỗi tiểu tử này sống chết không chịu nói.
Phương Tử Canh tu vi đã đạt đến Dưỡng Khí cảnh tầng năm nói: “Đúng rồi, chuyện Thiên tử Đại Tề vào Thái Uyên môn tu tiên, các ngươi đã biết chưa?”
Người khác cũng bắt đầu bàn tán.
“Ta biết, bây giờ đã truyền khắp mạch thứ bảy rồi, đều nói vương triều Đại Tề muốn chuyển thành vương triều tu tiên, cũng không biết thật hay giả.”
“Thiên tử nhập môn, vậy không phải cần gọi chúng ta là sư huynh, sư tỷ à?”
“Chẹp chẹp, vốn cho rằng sau khi tu tiên có thể cao hơn hoàng quyền, không ngờ hoàng quyền cũng bắt đầu tu tiên rồi.”
“Nghe nói Thiên tử trả giá rất nhiều mới nhận được sự đồng ý của Thái Uyên môn. Bây giờ Nhiệm Vụ đường có thêm rất nhiều nhiệm vụ khai thác linh quặng, tìm kiếm linh mạch, bên trong này chắc chắn có sự cắt nhường của Thiên tử.”
Nghe bọn họ bàn tán, Phương Vọng nhướn mày.
Lúc trước Chu Tuyết từng nhắc tới Đại Tề sẽ biến thành vương triều tu tiên, không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ chỉ là Thiên tử tu tiên, đợi lúc thật sự thúc đẩy phương pháp tu tiên cho bách tính thiên hạ, nói ít cũng phải cố gắng mấy chục năm.
Chu Tuyết nghi ngờ trong hoạt động của Thừa tướng Đại Tề và Lục Viễn Quân có thể có bóng dáng của Thiên tử Đại Tề. Dù sao trong tương lai đã định trước, Thiên tử Đại Tề và Lục Viễn Quân có quan hệ cá nhân vô cùng tốt, cùng bước đến đỉnh cao của Tu Tiên giới Đại Tề.
Bây giờ nghe nói Thiên tử Đại Tề bái vào Thái Uyên môn, Phương Vọng bỗng nghĩ đến một khả năng.
Tu sĩ tập kích Phương phủ tay cầm Phần Hồn phiên, tác dụng của quỷ khí này chính là thu thập linh hồn, giáo phái chính đạo không cho phép đệ tử lạm sát người phàm. Có lẽ là để vào Thái Uyên môn, Thiên tử cam lòng hy sinh bách tính, lấy điều này để có được sự tiến cử của Lục Viễn Quân?
Còn tại sao lại chọn Phương phủ, thì chắc là thuận thế thôi, bề ngoài trông giống như tranh chấp quyền lực triều đường, cùng lắm để hoàng quyền dính tiếng xấu tàn nhẫn. Nếu như bị phát hiện Thiên tử muốn hy sinh bách tính một thành để đổi lấy phương pháp tu tiên, vậy chuyện này nghiêm trọng rồi, thiên hạ chắc chắn xao động!
Phương Vọng im lặng không lên tiếng, vừa nghe tộc nhân trò chuyện, vừa chuốt lại suy nghĩ của mình.
Rốt cuộc là Thiên tử Đại Tề lựa chọn hi sinh Phương phủ, hay là Lục Viễn Quân lựa chọn tàn sát Phương phủ, hoặc chỉ là người dưới tay bọn họ để mắt tới Phương phủ, những điều này đều không quan trọng.
Nguy hiểm diệt môn của Phương phủ không thoát khỏi liên quan với bọn họ.
Vào ngay hôm nay Phương phủ vẫn còn, Phương Vọng cũng không có ý nghĩ vội vã báo thù. Việc hắn muốn làm chính là cố gắng tu luyện, chờ đến khi hắn đủ mạnh mẽ rồi, đừng ai nghĩ đến chuyện che chở kẻ thù của hắn.
Sau khi trò chuyện trong chốc lát, con cháu Phương phủ bắt đầu trò chuyện về chuyện Tu Tiên giới. Phong ba Cực Hạo tông dẫn tới đã dừng lại, cho dù là Thiên Cương Thánh Thể Chân công, hay là Cửu Long Thần Biến quyết, cũng không bị người lấy được. Ít nhất bên ngoài là như thế, các đại giáo phái tham dự vào cũng có thương vong.
“Gần đây Tu Tiên giới xuất hiện một giáo phái thần bí tên là Kim Tiêu giáo, nghe nói nó cường thế ra trận trong lúc Thái Uyên môn, Thái Thanh môn, Thanh Thiền cốc, Cổ Ma sơn tranh đoạt pháp khí. Vị cường giả Kim Tiêu giáo kia lấy sức một mình cản trưởng lão bốn giáo, đoạt được pháp bảo, nghênh ngang rời đi. Chậc chậc, hiện tại bên ngoài đang truyền Tu Tiên giới Đại Tề sau này không chỉ là cửu đại giáo phái, mà là thập đại giáo phái.”
Phương Mạc tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói, khắp khuôn mặt đầy vẻ mong đợi.
Đều là thiếu niên, thiếu nữ huyết khí phương cương, ai không muốn dương danh lập vạn, ai không muốn trở thành nhân vật phong vân được chúng sinh sùng bái?
Phương Vọng cũng nghe đến say sưa ngon lành.
Sau hai canh giờ, các tộc nhân chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Phương Vọng chia tất cả linh thạch, Linh Khí đan mình được nhận cho bọn họ, để bọn họ cảm động không thôi.
Sau khi đi ra khỏi cửa động phủ, Phương Vọng đưa mắt nhìn bọn họ ngự kiếm rời đi.
Mặc dù chỉ có một nửa người nắm giữ thuật ngự kiếm phi hành, nhưng đã đủ dẫn theo một nửa số người khác xuống núi.
Lần trước lúc ly biệt, bọn họ còn phải đi bộ xuống núi.
Cảm xúc trong lòng Phương Vọng còn nhiều hơn con cháu Phương phủ, vì đối với hắn, đã không chỉ là một năm không gặp.
Ầm --
Cánh cửa động phủ bên cạnh mở ra, Phương Vọng liếc mắt nhìn lại. Cố Ly đi ra động phủ, nhưng nhìn quần áo của nàng rõ ràng là muốn ra ngoài, cũng không phải ra gặp Phương Vọng.
“Ngươi rốt cục trở về rồi.”
Cố Ly cõng hộp kiếm đi đến trước mặt Phương Vọng cười nói, nàng đánh giá Phương Vọng, trong mắt tràn đầy tia sáng kỳ dị.
Phương Vọng cười hỏi: “Cố cô nương muốn đi xa sao?”
Cố Ly gật đầu, nói: “Gia tộc có việc, triệu ta trở về một chuyến.”
Phương Vọng chợt nhớ tới, lúc mới nhập môn Chu Tuyết từng đề cập đến, hai mươi năm sau Cố gia sẽ không còn tồn tại…
Nếu là trước đó, hắn nhất định không thèm để ý, nhưng hôm nay quen biết lâu như vậy, Cố Ly còn đặc biệt đi tìm hắn. Chút tình ý này, hắn đương nhiên thấy rõ ràng, vừa nghĩ tới Cố Ly có thể vì đi cùng gia tộc mà chết đi, tâm hắn không khỏi trầm xuống.
Nhưng cũng may là hai mươi năm sau, đợi Chu Tuyết trở về, hắn có thể cẩn thận nghe ngóng một phen.
Hai người hàn huyên trong chốc lát, Cố Ly ngự kiếm rời đi, nhanh chóng tan biến trong sương mù bàng bạc vây quanh Thái Uyên môn.
Phương Vọng đứng tại chỗ, nhìn chân trời xuất thần.
Nếu như Chu Tuyết không sống lại, hắn khả năng đã chết rồi, từ đó không gặp được Cố Ly. Cố Ly cũng có thể hi sinh vì hộ tống gia tộc, vận mệnh của bọn họ vốn là hai sợi dây không giao nhau, bây giờ quấn vào một chỗ, chứng minh mệnh số có thể biến đổi.