Chương 52. Thật Đáng Khinh
Một thành viên hội sinh viên bên cạnh nhìn Trương Thắng giống như nghĩ đến gì đó thì thào tự nói.
Sau đó một số thành viên bên cạnh bắt đầu vô thức nói chuyện.
Trần Mộng Đình nhìn Trương Thắng một chút, không khỏi có chút tò mò đối với tân sinh viên có năng lượng hoạt động mạnh mẽ này.
Không bao lâu sau cô xếp hàng đến lấy thức ăn...
Khi Trương Thắng nhìn thấy cô, hắn mỉm cười.
“Đàn chị Mộng Đình, hôm nay vất vả rồi, nhìn thủ pháp của em nè, em cho chị nhiều một chút nè, ha ha...”
Nhìn nụ cười thân thiết của Trương Thắng, Trần Mộng Đình không hiểu sao cũng nở nụ cười. Rõ ràng hai người mới quen biết hai ngày, nghiêm túc mà nói cũng chỉ có duyên gặp mặt hai lần mà thôi, nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác quen biết đã lâu.
“Trương Thắng cậu cũng vất vả rồi.”
“Ha ha, phục vụ nhân dân, không vất vả, không vất vả, ai dô, học trưởng Tiền Hạo, hôm nay vất vả rồi, lấy một cái đùi gà đi, em cho anh chọn cái nhiều thịt hơn một chút...”
“A, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!”
“Ha ha, nhấc tay lên.”
Tiền Hạo cũng gật đầu theo. Mấy lời của Trương Thắng không hiểu sao khiến cậu ta vô cớ có cảm giác được đối xử và đãi ngộ đặc biệt.
Trước khi bưng khay thức ăn tìm chỗ ngồi xuống ăn, cậu ta nhìn bạn học bên cạnh, rõ ràng những chiếc đùi gà đều có kích cỡ tương đương nhau, nhưng cậu ta không biết liệu đó có phải là ảo giác do trường Thắng gây ra hay không, không hiểu sao cậu ta lại cảm thấy của mình nhiều hơn một chút, cũng không hiểu sao lại có nhiều canh hơn một chút, đồng thời không thể tránh khỏi sinh ra ý nghĩ đáng giá kết giao với “tân sinh viên” này.
Sau khi Tiền Hạo ăn cơm xong, người trong căng tin rốt cục dần dần ít đi.
Trương Thắng cũng bưng mâm cơm tự lấy cho mình một ít đồ ăn, đi theo các dì căng tin ăn cơm.
“Rốt cuộc cậu ta đang nói chuyện gì với các dì căng tin vậy? Có nhiều chuyện để nói như vậy sao?”
Nhìn Trương Thắng cùng các dì căng tin nói chuyện không ngừng, Tiền Hạo không khỏi nghi ngờ, sau đó mượn chỗ trống đặt đĩa, dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Sau đó...
Cậu ta phát hiện ra rằng tất cả đều là “tương lai”, “cải cách”, “khoa học và công nghệ” và những chuyện khác mà cậu ta không thể hiểu được.
Vẻ mặt cậu ta mờ mịt.
Tên này rốt cuộc đang làm gì vậy?
Có thực là một sinh viên không?
Hay là con mẹ nó bán hàng đa cấp?
Tối ngày 1 tháng 9.
Các tân sinh viên ở cổng trường nhộn nhịp cuối cùng đã trở nên ít hơn.
Khuôn viên vốn có phần yên tĩnh do nghỉ hè nay bắt đầu trở nên sôi động, người đến người đi khắp nơi.
Bạn cùng phòng trong ký túc xá phòng 302 cũng bắt đầu lần lượt đến.
“Xin chào, tôi tên là Tề Hải Phong, đến từ địa phương Yến Kinh.”
“Tôi gọi là Trần Thuật, tới từ bên kia tỉnh Chiết Giang...”
“Tôi tên là Giang Khải Long…”
“Tôi tên là Lục Bân...”
“...”
Thời trung học Tề Hải Phong vẫn là lớp phó trong lớp, xách hành lý đi vào ký túc xá, trước tiên cậu ta lộ ra nụ cười đẹp trai, theo bạn cùng phòng giới thiệu bản thân.
Trước khi đi vào trường đại học này, trong đầu cậu cũng đã tính toán làm thế nào để thể hiện đầy đủ năng lực của mình ở trường đại học, cậu chẳng những phải trở thành trung tâm của lớp mà còn phải trở thành nhân vật phong vân trong khoa, cuối cùng lúc tốt nghiệp lăn lộn với “danh tiếng” của sinh viên tốt nghiệp ưu tú cấp tỉnh, sau đó hoặc là kế thừa gia nghiệp, hoặc đi làm việc trong một công ty nước ngoài trong vài năm, sau đó với kinh nghiệm quản lý và kiến thức của mình về kế thừa gia nghiệp và tạo ra rực rỡ.
Tất nhiên, tất cả bắt đầu với một ký túc xá nhỏ.
“Bạn học, đặc biệt là bạn học trong ký túc xá mới là tài sản khó có được trong cuộc đời.”
“Sau khi tốt nghiệp, con rất khó tìm được bạn bè nào cùng ăn cùng mặc bốn năm mà không có xung đột lợi ích đáng kể nào.”
Đó là những gì bố cậu nói với cậu trước khi tốt nghiệp, và cậu vô cùng tin tưởng vào điều đó.
Sau khi giới thiệu bản thân đơn giản, ký túc xá rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Năm người cũng không tính là quen biết nhau, nhất thời cũng không có đề tài chung để nói, hơn nữa sau khi Giang Khải Long giới thiệu ngắn gọn về bản thân xong tiếp tục nhấc điện thoại lên cắm mặt vào đó say sưa, thế là bầu không khí ngay lập tức thay đổi và bắt đầu cảm thấy khó xử.
“Cậu cũng mua chăn do học trưởng giới thiệu à, chăn bông học trưởng giới thiệu lúc sáng còn rẻ hơn, buổi chiều đi xem thì phát hiện chăn bông tốt không còn nhiều, giá chăn bông tốt cũng đã tăng lên...”
Lúng túng tạm thời không có gì đáng lo ngại đối người hoà đồng như Tề Hải Phong, ánh mắt cậu ta đảo quanh, nhìn chằm chằm vào chăn của mỗi người, sau đó trong nháy mắt đã tìm được đề tài chung.
“Đúng vậy, học trưởng đó khá tốt bụng. Lúc sáng tôi đến đây, anh ấy còn dẫn tôi đi tham quan trường học một chút...”
Nam sinh đầu đinh Lục Bân đứng cạnh Tề Hải Phong theo bản năng sáng mắt.
“Đàn chị cũng xinh đẹp nha! Tôi đã hỏi thăm, hội trưởng hội sinh viên tên là Trần Mộng Đình!”
Trần Thuật giường bên trái sau khi trải giường xong, trên mặt cũng lộ vẻ khao khát.
“Trời, Trần Mộng Đình nhan sắc cũng bình thường thôi. Chỉ là mặc váy dài, chân rất thoải mái. Chậc, đôi chân này... E rằng cậu chưa thấy người đẹp thật đâu...”
“Ây da, nhìn dáng vẻ cậu thật đáng khinh ha. Dứt khoát đừng gọi cậu là Trần Thuật nữa, gọi là Đáng Khinh đi!”
Tề Hải Phong nhìn Trần Thuật người gầy gò, sờ sờ khóe miệng, không khỏi trêu chọc.
“Ha ha, đáng khinh cái củ cải! Tôi như vậy gọi là ăn ngay nói thật, tôi cũng chưa nói sờ!”
Trần Thuật mỉm cười đáng khinh.
“Ha ha! Thật đáng khinh, con mẹ nó!”
“...”