Chương 62. Người nào mới là Trương Thắng thực sự!
Phòng riêng im lặng một thời gian ngắn.
Sau đó bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
Nhân viên phục vụ đi vào bưng những thứ tương ứng lên, liếc nhìn cách ăn mặc của trương Thắng sau đó lại đi ra ngoài.
Lâm Hạ vừa ăn vừa tiêu hóa lời Trương Thắng nói.
Bởi vì bối cảnh gia đình, cô vốn tưởng rằng mình đã hiểu rõ thế giới này, nhưng hôm nay sau khi trò chuyện với Trương Thắng, cố thấy mình dường như vẫn còn quá ngây thơ.
Vốn và bản chất con người dường như luôn ẩn giấu dưới ánh nắng của thế giới này.
Cô ngước mắt lên và liếc nhìn Trương Thắng.
Quần áo của Trương Thắng vẫn hơi lạc lõng so với cách trang trí trong phòng riêng và thậm chí cả quán cà phê.
Nhưng...
Bất kể là uống cà phê hay ăn bít tết và trải khăn, hắn luôn cực kỳ khéo léo và thậm chí là cực kỳ tao nhã.
Hình như là một quý ông quanh năm vào nhà hàng Tây và đã quen thuộc với nhiều thứ từ lâu.
Đây chắc chắn không phải là điều mà một chàng trai trẻ mới vào đại học và xuất thân từ một gia đình nghèo khó có được.
Có điều...
Nếu sự việc đó không xảy ra thì hoàn cảnh gia đình trước đây của Trương Thắng dường như cũng không đến nỗi quá tệ.
Tuy rằng trong lòng Lâm Hạ ẩn chứa rất nhiều tò mò nhưng có một số việc cô cảm thấy không tiện mở miệng hỏi.
Khoảng một phút sau, điện thoại của cô đổ chuông.
Cô trả lời điện thoại.
Cuộc gọi là của Trương Phán Phán, Trương Phán Phán nói trong điện thoại rằng hôm nay cô ấy đã nói chuyện với công ty, nhưng công ty đối với cô rất qua loa chiếu lệ, cô chợt hối hận.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hạ nhìn Trương Thắng.
“Trương Thắng, trong tình huống này Phán Phán nên làm như thế nào?”
“Tìm luật sư, trước tiên kiểm tra tình hình hợp đồng, chăm chỉ học tập ở Yến Ảnh, đừng nghĩ đến việc một đêm thành danh...”
“Nếu hợp đồng phức tạp thì sao?”
“Vậy thì hãy cố gắng không vi phạm hợp đồng, học tập chăm chỉ đồng thời chấp nhận mọi sự sắp xếp của công ty, miễn là không phải là sự sắp xếp quá đáng...”
“Nhưng cô ấy đã ký hợp đồng mười năm với họ!”
“Khi ký hợp đồng cậu ta đã trưởng thành chưa? Tôi mơ hồ nhớ rằng cậu ta nhỏ hơn chúng ta một tuổi. Khi ký hợp đồng, có lẽ... cậu ta chưa đủ tuổi thành niên?”
“Ý cậu là...”
“Đừng ôm hy vọng. Chỉ có thể nói rằng có điểm đột phá. Trên thực tế vẫn là câu nói kia. Trước tiên hãy tìm luật sư để kiểm tra tình hình hợp đồng. Nhưng đối với một công ty giải trí lớn như “Thịnh Thế Entertainment”, trong hợp đồng sẽ không thể có khuyết điểm mặc định gì rõ ràng. Nếu vụ kiện suôn sẻ thì số tiền bồi thường sẽ ít hơn số tiền phạt vi phạm hợp đồng...”
“Không thể hủy bỏ hợp đồng một cách hòa bình sao?”
“...”
Lâm Hạ nhìn Trương Thắng.
Trương Thắng chỉ mỉm cười nhìn cô không nói gì.
Cô chợt nhận ra điều gì đó, mặt cô nóng bừng, cuối cùng cô cũng ngừng hỏi những câu hỏi ngu ngốc như vậy.
Chấm dứt hòa bình?
Thỏ trắng ở trước mặt con hổ ăn thịt nói “tha cho ta đi”, chuyện này sao có thể?
“Con người luôn phải trả giá cho hành động của mình, như vậy mới có thể trưởng thành. Đôi khi, con người thường như vậy. Rõ ràng đó chỉ là sự may mắn nhưng họ lại được xung quanh khen ngợi coi là thế mạnh của bản thân, sau đó trở nên thổi phồng bản thân đến mức nghĩ rằng mình có thể làm được tất cả, rồi giẫm vào một cái hố lớn hơn, cuối cùng vạn kiếp bất phục. Dọc đường đi tôi đã thấy quá nhiều người như thế này.”
Trương Thắng lắc đầu cảm khái một câu như vậy.
Lâm Hạ gật đầu.
Không hiểu sao cô càng ngày càng cảm thấy ở bên Trương Thắng không phải là mối quan hệ giữa bạn học hay bạn bè mà giống như cảm giác của trưởng bối đối với vãn bối.
Cảm giác này khiến cô rất khó chịu, rõ ràng tất cả mọi người đều bằng tuổi nhau nhưng cô lại không thể làm gì được.
“Trương Thắng, có bao giờ cậu căng thẳng không?”
“Có.”
“Vậy khi căng thẳng thì cậu làm gì?”
“Tôi nhớ lần đầu tiên lên sân khấu, tôi hồi hộp đến mức không nói được lời nào. Mới nói được vài lời đám đông đã bật cười. Sau đó tôi ép mình lên sân khấu lần nữa. Lần thứ hai lên sân khấu, mọi người vẫn cười nhạo như trước, nhưng sau khi nghe nhiều lời cười nhạo, tôi bắt đầu quen dần. Sau đó, tôi buộc mình phải lên sân khấu lần thứ ba, và sau đó tiếng cười nhạo trở nên ít hơn ... Mọi người luôn phải cố gắng có đúng không nào? Đối với tôi điều đó không khó, đối với cậu càng không khó...”
Sau khi Trương Thắng nghe câu hỏi của Lâm Hạ, hắn rơi vào hồi ức ngắn ngủi, sau đó cười nói.
“Ừ...”
Lâm Hạ gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn bít tết, trong đầu nghĩ đến chuyện ngày mai.
Đang suy nghĩ, cô chợt nghĩ tới hôm nay là Trương Thắng chủ động gọi điện cho cô, vì thế cô lại vô thức ngẩng đầu nhìn Trương Thắng: “Trương Thắng, hôm nay cậu gọi điện thoại cho tôi là...”
“À, ba hoa nhiều quá thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng, bạn học Lâm, cậu...Cậu có thể giúp tôi một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Giúp tôi làm một cái sim điện thoại được không? Chứng minh thư của tôi thật vô dụng, thẻ ngân hàng không làm được, sim điện thoại cũng không dễ làm, bằng không mỗi ngày người đòi nợ sẽ gọi điện thoại cho tôi, tôi nghĩ dùng chứng minh thư của cậu giúp tôi làm sim điện thoại có thể sẽ tốt hơn một chút...”
“Ơ?”