Chương 70. Là Người Thông Minh
Biên tập viên Dương Thần của nhà xuất bản Khải Minh Tinh đã rất sốc.
Đối mặt với câu hỏi của đám người Kiều Hồng Anh, Tuyết Nhân, chị bỗng nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Nửa chừng xuất hiện Tom, nhà phê bình tiểu thuyết quốc tế, người phụ trách bản quyền điện ảnh và truyền hình quốc tế NC, khách mời đặc biệt của giải thưởng Kim Tượng hiệp hội Phim Quốc Tế Listenbourg gì đó...
Chị ta quả thực là chưa từng nghe thấy!
Nhưng thấy người này xuất hiện phô trương và có một loạt danh tiếng, dường như người này rất lợi hại, hắn gây ra sự náo động rất đáng sợ.
“Khi nào quyền bản quyền của tiểu thư Lâm Hạ được kết nối với nước ngoài?”
“Nữ sĩ Dương, đây có phải là bất ngờ mà nhà xuất bản các cô mang đến cho chúng tôi không?”
“Có phải tiểu thuyết của tiểu thư Lâm Hạ sắp chuyển thể thành phim hay không?”
“Nữ sĩ Dương, xin chào, nghe nói Lâm Hạ rất nổi tiếng ở nước ngoài, quyển “Mùa Hè Năm Ấy” không phải là quyển sách đầu tiên của cố ấy, đây có phải là sự thật không?”
“...”
Dương Thần mỉm cười, lần lượt trả lời một số câu hỏi của giới truyền thông.
Nhưng...
Theo bản năng chị cảm thấy có gì đó không ổn!
Mấy phương tiện truyền thông đột nhiên xuất hiện, trước đó chị cũng không mời, hơn nữa cái tên trên micro truyền thông chị cũng chưa từng nghe.
Toàn bộ quá trình chị hoàn toàn bối rối.
Có quỷ mới biết Lâm Hạ ở nước ngoài có nổi tiếng hay không!
Nhưng...
Bây giờ ở giai đoạn này dường như chị phải làm như vậy.
Vì vậy, chị trả lời một cách mơ hồ, sau khi trả lời mơ hồ thì dường như ngày càng có nhiều phương tiện truyền thông quan tâm đến điều này, sau đó tất cả lại tụ tập lại.
Một tác gia thiếu nữ...
Bản quyền có thể được bán ở nước ngoài!
Hơn nữa hình như đang hợp tác với một công ty điện ảnh và truyền hình nước ngoài rất nổi tiếng!
Đối phương vượt đại dương từ xa đến mua bản quyền, có thể thấy họ coi trọng tác phẩm này đến mức nào!
Chuyện này không phải đã nổ tung trời rồi sao?
Kiều Hồng Anh cũng không lợi hại được như vậy.
Hơn nữa, xung quanh dường như đang bàn tán Lâm Hạ ở nước ngoài cực kỳ nổi danh, ở nước ngoài lấy một bút danh khác viết một quyển sách gì đó, có vẻ như lượng bán ra đã bùng nổ, đó là một chấn động ở đất nước Listenbourg!
Listenbourg!
Có phải đất nước này không?
Vì sao chưa từng nghe nói về nó?
Có điều thế giới này có nhiều quốc gia như vậy, quốc gia chưa từng nghe nói có rất nhiều, rất nhiều người chỉ có thể thông qua đội tuyển bóng đá quốc gia mới có thể biết được một số quốc gia khác, chuyện này rất bình thường không phải sao?
Không sao, chuyện này không quan trọng, quan trọng là Lâm Hạ rất lợi hại là đúng rồi!
Người làm công nhập cư Jeton Smith không biết người Hoa Hạ đó và cô gái xinh đẹp đang nói về điều gì.
Cậu ta vừa được đưa đến một nơi vắng vẻ, ký thỏa thuận bí mật kinh doanh, sau khi ký xong, đối phương đưa cho cậu ta năm trăm tệ và yêu cầu cậu ta xuất “biên lai diễn dịch”.
Chết tiệt!
Cậu ta chỉ là một sinh viên nghèo đến từ Brazil, cậu ta làm gì có biên lai gì chứ?
Hình như đối phương thấy được sự lúng túng của cậu ta nên tốt bụng cầm biên lai, hướng dẫn cậu ta cách điền từng bước rồi ký tên.
“Công việc của tôi xong rồi à?”
“Đúng vậy, Tom tiên sinh, giai đoạn đầu tiên trong công việc của anh đã hoàn thành và vẫn còn giai đoạn tiếp theo.”
“Tên tôi là Jeton Smith!”
“Nhưng tôi sẽ chỉ gọi anh là Tom, đó là một danh hiệu, một thương hiệu, một thỏa thuận...”
“...”
Jeton Smith mở miệng, trong lòng cảm thấy thật uất ức.
Anh chàng Hoa Hạ này đã thực sự đổi tên cậu ta, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn...Người Hoa Hạ này rất có khả năng mang cha mẹ, ông nội, ông bà mười tám đời và thậm chí cả con chó trong nhà cậu ta ra sửa lại.
Tuy nhiên, sau khi thấy hội sinh viên cao lớn thô kệch xung quanh người Hoa đó cùng với hợp đồng và biên nhận, cậu ta chỉ biết nuốt xuống bụng.
“Tom tiên sinh, lát nữa tôi sẽ nhờ người đưa anh về... Anh phải đội mũ và đeo kính râm dọc đường. Anh chỉ có thể tháo kính râm khi có sự xác nhận của nhân viên khi không ai xung quanh. Đây là giai đoạn tiếp theo trong công việc của anh, sau khi hoàn thành bước này, tôi sẽ cho anh thêm một trăm tệ tiền boa!”
“...”
Jeton Smith vô thức gật đầu.
Mơ hồ bị đổi tên.
Cậu ta mơ hồ đeo kính râm chạy đến một buổi ký bán đông đúc và nói vài lời thoại.
Sau đó mơ hồ lấy tiền ra đi.
Tom, ôi không, Jeton Smith cảm thấy nghẹn đến hoảng hốt. Cậu ta vô cùng nghi ngờ tương lai. Trương Thắng nói mức thù lao ba triệu, bốn triệu, năm triệu đô la Mỹ.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy sinh viên đại học Hoa Hạ này giống như một tên nghèo kiết xác.
Nhưng...
Jeton Smith cuối cùng cũng lên xe và biến mất trong đám đông đông đúc, ồn ào.
...
“Trương Thắng, Listenbourg ở đâu? Tại sao tôi chưa từng nghe nói?”
“Đây là một đất nước giàu có, xinh đẹp và tựa như thiên đường nhưng đất nước này tương đối nhỏ. Trên thế giới không nhiều người biết đến đất nước này. Ồ, đất nước đó thực ra vùng đất có nguồn gốc tiếng Pháp...”
“Thật sao? Nhưng sao tôi không tìm được? Đây có phải là Listenbourg không?”
“Việc cậu không thể tìm ra là điều bình thường, vì đất nước tuyệt vời này...”
“Vì sao?”
“Tôi bịa ra.”
“Vậy Tom…”
“Bạn học Lâm, tôi sẽ không nói dối cậu. Nếu người khác hỏi, tôi nhất định sẽ trả lời rằng hắn là một quý tộc, một quý tộc gốc Pháp. Nếu cậu hỏi, hắn là du học sinh...”
“???”