Chương 79. Nữ thần! 2
Vài ngày sau.
Với sự thổi phồng của các phương tiện truyền thông, cuốn sách “Mùa Hè Năm Ấy” dường như cũng dần dần được một số người tại Học viện Hóa dầu Yến Kinh biết đến.
Đặc biệt là những thanh niên lướt web, sau khi thấy ảnh chụp của Lâm Hạ trên mạng bắt đầu không thể rời mắt.
Ảnh chụp của Lâm Hạ ban đầu là “nhà văn” bị người ta thấy, sau đó có một số người xem xong thì kinh ngạc, không khỏi sao chép lại trong nhóm Qgou phối hợp với một ít lời văn “động lòng người” hoặc trở thành hình đại diện trên Qgou.
Sau đó...
Nhiều người thấy Lâm Hạ hơn.
Sau đó...
Một số người bí ẩn tiết lộ, Lâm Hạ là sinh viên tài năng của đại học Yến Kinh, cũng là tài nữ vô cùng nổi tiếng của thành phố...
Sau đó...
Một số trạch nam không thể tránh khỏi đã đắm chìm vào đó.
Bạn cùng ký túc xá của Trương Thắng, Trần Thuật chính là một trong những trạch nam đắm chìm này.
Cậu ta đã bỏ ra năm mươi đồng mua một quyển sách “Mùa Hè Năm Ấy” có chữ ký rồi hào hứng mang đến ký túc xá, nhiều lần giới thiệu với bạn cùng phòng quyển sách “Mùa Hè Năm Ấy” hay đến mức nào, Lâm Hạ đẹp ra làm sao.
Lúc Trương Thắng trở về, thấy Trần Thuật ánh mắt sáng ngời, giống như nghĩ đến gì đó, vội vàng nhiệt tình ôm lấy vai Trương Thắng.
“Thắng ca, hình như cậu từ Thương Châu đến phải không?”
“Ừ.”
“Cậu có biết Lâm Hạ không?”
“Xem như là quen biết...”
“Hai người quen nhau đến mức nào?”
“Chúng tôi học cùng trường.”
“Ồ, Lâm Hạ thời trung học như thế nào?”
“Như vậy đi, tôi cũng không quen lắm...”
“Vậy cậu có thể lấy ảnh của Lâm Hạ được không?”
“Không thể lấy được...”
Trương Thắng cười đáp lại lời Trần Thuật rồi bước vào phòng tắm rửa mặt.
Trần Thuật hơi thất vọng.
Nghĩ cũng đúng, mặc dù lúc mới vào trường Trương Thắng đã gây sốc cho mọi người và dường như có một số mối quan hệ trong hội sinh viên nhưng cuối cùng cậu ta cũng chỉ là một sinh viên bình thường học trường đại học hạng hai.
Sinh viên bình thường vẫn có sự khác biệt rất lớn với Lâm Hạ là một đại tài nữ Yến Kinh.
Hơn nữa...
Từ quần áo trong ảnh của Lâm Hạ, bao gồm cả chiếc điện thoại di động cô sử dụng, có thể thấy rằng gia đình cô rất khá giả, dù nghèo đến đâu thì cô vẫn ngang hàng với Tề Hải Phong.
Còn Trương Thắng...
Dường như bản năng liền có một khoảng cách giai cấp.
Đây cũng không phải kịch, cũng không phải tiểu thuyết, nào có chuyện cổ tích anh chàng nghèo lọt vào mắt xanh của tiểu thư nhà giàu?
Vì thế, cuối cùng Trần Thuật cũng im lặng không quấy rầy Trương Thắng nữa, thay vào đó hắn quấy rầy Giang Khải Long đang xem “Phá Vỡ Bầu Trời” như si như say.
Hôm nay tác giả bạo phát ba chương “Phá Vỡ Bầu Trời”, viết về giai đoạn phản công của nhân vật chính, Giang Khải Long hưng phấn đến mức gần như đạt đến cao trào...
Bị Trần Thuật làm phiền một hồi, Giang Khải Long hơi cáu kỉnh.
Nhưng...
“Khải Long, đây mới là tiểu thuyết chúng ta nên xem, cuốn “Phá Vỡ Bầu Trời” gì đó của cậu đọc thì thấy vui thôi nhưng đọc xong thì chỉ như vậy thôi, chẳng có chút chiều sâu nào cả...”
“Đây chính là thứ trước kia gọi là văn học vỉa hè...”
“Khải Long, tôi khuyên cậu nên đọc cuốn sách này. Cuốn sách này rất sâu sắc. Mặc dù nói về cuộc sống giữa các bạn cùng lớp nhưng các nhân vật trong đó rất rõ nét. Tôi thậm chí còn cảm thấy những nhân vật này đang ở xung quanh mình...”
“...”
Trần Thuật thao thao bất tuyệt quảng bá “Mùa Hè Năm Ấy”, đồng thời khuyến khích Giang Khải Long chi tiền mua một quyển “Mùa Hè Năm Ấy” có chữ ký ở hiệu sách trực tuyến.
Sau khi quảng bá xong, cậu ta lại bắt đầu xem “Mùa Hè Năm Ấy”, khi thấy một cái tên bên trong là “Trương Thắng”, cậu ta chợt hứng thú, lại điên cuồng chạy tới bên cạnh Trương Thắng vừa rửa mặt xong.
“A, Thắng ca! Trong này có người cùng tên với cậu nè, thật trùng hợp, thật có duyên phận nha, không được, Thắng ca, dù thế nào cậu cũng phải mua một quyển ủng hộ Lâm Hạ...”
Nhìn dáng vẻ kích động Trần Thuật, Trương Thắng luôn cảm thấy tên này giống như là “bà mai”.
Tên giặc này con mẹ nó thật đáng khinh.
Rất thích hợp làm nhân viên bán hàng.
Hắn bất đắc dĩ gật đầu nhìn đồng hồ.
Bây giờ là chín giờ rưỡi tối, còn nửa tiếng nữa mới tắt đèn.
Nếu biết như thế thà đi theo Lâm Thành đến thư viện đọc sách còn thấy yên tĩnh hơn…
Đúng lúc này, cửa ký túc xá của hắn chợt bị đạp văng ra.
“Bữa sáng ngày mai tôi khao, Thắng ca, cảm ơn ha! Không đúng, Thắng ca, cơm tuần này tôi khao hết, cậu nghỉ ngơi một ngày đi, đừng đến căng tin hỗ trợ nữa!”
Xá trưởng Tề Hải Phong hưng phấn đi vào.
Cậu ta đã vượt qua cuộc phỏng vấn của hội sinh viên, đã chính thức là thành viên của hội sinh viên, hơn nữa cậu ta còn đi theo là phó chủ tịch Tiền, cũng chính là chủ tịch tiếp theo của hội sinh viên...
Đây con mẹ nó không phải là một tương lai đầy hứa hẹn sao, có lẽ trước khi tốt nghiệp cậu ta còn có thể trở thành hội trưởng hội sinh viên.
Nhìn Tề Hải Phong mặt mày hớn hở, Trương Thắng nở nụ cười.
Ký túc xá ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
Tề Hải Phong khoe những gì mình đã thấy và nghe thấy trong hội sinh viên, trò chuyện về các đàn chị trong hội sinh viên...
Khoảng mười phút trước khi tắt đèn, Lâm Thành im lặng cầm sách đi tới, khi Tề Hải Phong nhiệt tình nói muốn đãi cậu ta bữa sáng, lúc đầu Lâm Thành cứng đờ, sau đó lắc đầu từ chối rồi đi rửa mặt.
Tề Hải Phong sắc mặt cứng đờ, chợt cảm thấy hết sức mất hứng, sau đó lại lắc đầu.
Sau khi tắt đèn, Tề Hải Phong vẫn xì xào bàn tán với Lục Bân ở giường bên cạnh, tán gẫu về phụ nữ.