Chương 41 - Vân Sơn
Người khác đều khó có thể lĩnh ngộ, Cố Dương trực tiếp lĩnh ngộ hai loại.
Hơn nữa kiếm ý thậm chí đã lĩnh ngộ được hai thành!
Kẻ này... nhất định phải chết!
Bằng không, nếu như để cho hắn sống sót thì sẽ vô cùng uy hiếp!
"Thiên phú của ngươi không tệ, nhưng rất đáng tiếc, tu vi của ngươi quá thấp, nếu không... Ta chưa chắc đã là đối thủ của ngươi."
"Nhưng, chỉ thế mà thôi!"
Dứt lời, sát ý trong mắt Vân Sơn bộc phát ầm ầm.
Nếu lúc trước hắn chỉ muốn cướp đi hạ phẩm linh kiếm trong tay Cố Dương.
Nhưng bây giờ...
Mục tiêu hàng đầu của hắn đã biến thành giết Cố Dương trước tiên!
Ngược lại, thanh hạ phẩm linh kiếm kia chỉ là thứ yếu.
Cố Dương... Phải chết ở chỗ này!
Bằng không, nếu chờ hắn trưởng thành, có thể tạo thành uy hiếp quá lớn cho hắn!
Mới là Tụ Khí cảnh tầng ba đã có thể phát huy ra thực lực như thế, nếu để hắn cùng cấp với mình... Vậy chẳng phải là có thể đánh một trận với Ngưng Chân cảnh sao?
Nghĩ đến đây, hai chân Vân Sơn đạp mạnh một cái, lập tức trên mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Mà cả người hắn lại một lần nữa lao nhanh về hướng Cố Dương.
Một quyền này...
Đã định sẵn lấy mạng hắn!
Vân Sơn nhìn chằm chằm Cố Dương.
Chân khí trên người không chút che giấu bạo phát ra.
Nhìn đến đây, Cố Dương vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Sửa chữa tu vi, thời gian là... trăm năm sau!
Cố Dương tâm niệm vừa động, nháy mắt liền sửa đổi.
Toàn thân hắn lập tức bộc phát ra một trận khí tức vô cùng kinh khủng.
Khí tức vừa ra, Vân Sơn đang muốn xông tới gần, tròng mắt nhất thời trừng thẳng.
Chỉ thấy áo bào Cố Dương không gió mà bay.
Ngay sau đó, hắn thấy khí tức trong cơ thể Cố Dương không ngừng tăng lên.
Tụ Khí cảnh tầng bốn
Tụ Khí cảnh tầng năm...
Giống như đang ngồi hỏa tiễn, từ từ nâng cao lên.
Một màn này càng là rơi vào trong mắt tất cả đệ tử Bạch Dương tông.
Bọn họ nhìn mà choáng váng.
"Tình huống như thế nào?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu tử này... che giấu thực lực?"
"Nói là ẩn tàng, không bằng nói... Hình như hắn đang đột phá?"
"Lại có người đột phá như vậy sao?"
"A... Đã Tụ Khí cảnh tầng tám rồi!"
"Hắn cắn thuốc hả trời!"
Tất cả đệ tử Bạch Dương tông đều trừng to mắt, khiếp sợ nghị luận.
Rõ ràng vừa rồi Cố Dương chỉ là Tụ Khí cảnh tầng ba.
Kết quả lúc này mới không tới một phút, đã đột phá tới Tụ Khí cảnh tầng tám, hơn nữa còn chưa có ý dừng lại!
Cuối cùng, trong ánh mắt chấn động của tất cả đệ tử Bạch Dương tông.
Tu vi của Cố Dương cuối cùng cũng ngừng tăng trưởng.
Tụ Khí cảnh tầng chín đỉnh phong!
Tu vi giống như Vân Sơn.
Nhìn thấy vậy, tất cả đệ tử Bạch Dương tông đều choáng váng.
Mà Vân Sơn càng nắm chặt nắm đấm.
Nhìn một màn này với vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Gia hỏa này... Tại sao thực lực lại đột nhiên tăng vọt?
Hơn nữa...
Đây rõ ràng không giống như đan dược mang tới tăng lên, chân khí nồng đậm, cơ sở vô cùng vững chắc!
Cắn thuốc căn bản không có khả năng tăng lên như thế.
Hơn nữa, hắn căn bản không nhìn thấy Cố Dương có cắn thuốc.
Trong đầu hắn có vô số nghi hoặc.
Cùng lúc đó.
Cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể mình.
Nhất thời Cố Dương hơi nhíu mày.
"Mới chỉ có Tụ Khí cảnh tầng chín đỉnh phong?"
Cố Dương có chút hết chỗ nói rồi.
Đây chính là thành quả tu luyện trăm năm.
Nói cách khác, một trăm năm sau hắn mới chỉ có thể tu luyện tới Tụ Khí cảnh tầng chín đỉnh phong?
"Đây không khỏi cũng quá phế rồi."
Cố Dương đối với căn cốt tư chất của mình có thể nói là buồn bực đến cực điểm.
Một trăm năm mới là Tụ Khí cảnh tầng chín đỉnh phong.
Nếu như không phải có được bàn tay vàng có thể thay đổi thời gian...
Chỉ sợ giới hạn cao nhất đã khóa chết ở Tụ Khí cảnh.
Chẳng qua hắn cũng phát hiện, sau khi bản thân tăng lên, chân khí lại thập phần nồng đậm, lại còn tinh thuần, cảnh giới cũng có chút vững chắc, không có cảm giác phù phiếm chút nào.
Rất hiển nhiên.
Loại đề thăng này là không có hấp thu linh thạch hoặc bảo dược.
Thuộc loại đề thăng cơ bản nhất.
Cũng chính là dựa vào hấp thu linh khí thiên địa, chậm rãi tích lũy tăng lên.
Cho nên mới có thể chắc chắn như vậy.
"Xem ra sau khi sửa chữa, khả năng tăng lên sẽ trực tiếp dựa theo tốc độ tu luyện cơ bản nhất để tính, sẽ không bao gồm cơ duyên linh thạch."
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Dương hơi ngưng tụ.
Cứ như vậy...
Việc tăng căn cốt tư chất của mình thì phải đưa vào danh sách hàng ngày.
Nếu không mỗi một lần sửa chữa, bản thân mình đều quá thua thiệt!
Tư chất càng cao, lợi ích khi sửa đổi lấy được lại càng lớn!
Tỷ như phải tối đa hóa lợi nhuận mới được.
Đang lúc suy nghĩ.
Một bên khác Vân Sơn lại cắn răng.
Vừa rồi hắn ta còn đang trào phúng Cố Dương tu vi không đủ, không bằng mình.
Không nghĩ tới Cố Dương lại đột phá ngay tại chỗ.
Hơn nữa căn bản không nhìn thấy hắn tu luyện, cũng không nhìn thấy hắn thôi động công pháp.
Tu vi của hắn ta đột nhiên tăng vọt.
Trực tiếp đi tới cảnh giới giống mình!