Chương 48: Văn Văn, hắn qua đêm ở nhà ai?
Lâm Chính Nhiên bị động tĩnh đánh thức, chậm rãi mở mắt quay đầu nhìn.
Anh bèn thấy nàng "hồ ly tinh" đang tựa vào góc tường, trông vẫn còn đờ đẫn. Lâm Chính Nhiên cẩn thận quan sát thần thái, động tác của nàng, sợ nàng vẫn còn giống như hôm qua.
Cũng may là điều anh lo lắng đã không xảy ra.
Đôi mắt hồ ly quyến rũ của Hàn Văn Văn run run. Những ký ức rời rạc đêm qua vẫn còn khá rõ ràng: Thì ra tối hôm qua cô hoàn toàn theo bản năng làm nũng với hắn.
“Lâm Chính Nhiên đồng học, buổi sáng tốt lành nha?” Hàn Văn Văn vừa nói vừa vẫy tay, mỉm cười.
Nét mặt cô ấy pha lẫn sự xấu hổ khó tả.
Lâm Chính Nhiên ngược lại thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng chậm rãi ngồi dậy. Đêm qua, vì tình thế quá khó xử, anh đành để cô nắm tay ngủ, mãi đến sau nửa đêm mới lặng lẽ rút tay về được. Lòng bàn tay anh vẫn còn nắm toát mồ hôi.
“Ngươi cuối cùng cũng khôi phục bình thường rồi sao? Hôm nay cảm giác thế nào?”
Hàn Văn Văn cảm nhận một chút rồi đáp: “Tốt hơn hôm qua nhiều, tỉnh dậy thấy người rất thoải mái, chỉ là hơi ra mồ hôi.”
Lâm Chính Nhiên liếc nhìn nhiệt độ máy điều hòa đang để mức thích hợp rồi nói: “Ra chút mồ hôi cũng tốt, có điều trước đừng vội tắm, chờ khỏi hẳn rồi tính.”
“Ừm.”
Lâm Chính Nhiên vô thức vươn tay sờ trán Hàn Văn Văn. Mặt cô lập tức đỏ bừng, nhưng nhờ ý thức còn tỉnh táo, cô nhanh chóng kiềm chế lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn “Ừm” một tiếng rồi nói: “Dường như vẫn còn hơi nóng. Mùa hè mà phát sốt thì quả nhiên không khỏi nhanh như vậy. Đo nhiệt độ lại đi.”
Anh xuống giường tìm thấy nhiệt kế, ném tới trước mặt cô, rồi đi vào toilet mở vòi nước.
Hàn Văn Văn nhìn theo bóng hắn đi vào toilet với thần thái, động tác tự nhiên. Khi hắn khuất dạng, cô mới hoàn toàn không kiềm chế được biểu cảm của mình.
Một tay xấu hổ bụm mặt, cô hồi tưởng lại những lời làm nũng đêm qua, rồi tự lẩm bẩm: “Trời ơi, hôm qua mình đã làm những gì vậy chứ? Thật mong Lâm Chính Nhiên đồng học không nhớ chút nào!”
Cô đặt nhiệt kế vào dưới nách. Lâm Chính Nhiên cũng vừa từ toilet bước ra.
Hắn nói muốn đi mua bữa sáng. Thấy anh định đi, Hàn Văn Văn gọi với lại: “Hôm qua... cảm ơn Lâm Chính Nhiên đồng học đã ở đây chăm sóc tôi, còn mua thuốc, mua cơm nữa. Nếu không có lẽ hôm nay tôi đã phải vào bệnh viện rồi.”
Lâm Chính Nhiên quay đầu nhìn cô, cô liền cười híp cả mắt.
“Ta rất muốn nói không cần khách khí, nhưng những chuyện ngươi làm hôm qua...”
Hàn Văn Văn biết ngay là hắn chắc chắn chưa quên, vô cùng xấu hổ, bèn giơ một ngón tay lên giả bộ đáng yêu, vô tội:
“Hôm qua là do ta bị sốt mà, người bị sốt thì hay làm mấy chuyện bình thường không thể hiểu nổi. Coi như ta nợ Lâm Chính Nhiên đồng học một ân tình của bạn bè, sau này ta sẽ tìm cách trả lại ngươi!”
“Vậy cũng được. Chờ ngươi có tiền mời ta ăn vài bữa cơm là được rồi. Sáng nay muốn ăn gì? Ta đi xuống lầu mua.”
Hàn Văn Văn suy nghĩ một lát, rồi cùng Lâm Chính Nhiên đồng thanh nói: “Bánh bao?”
Cả hai đều hơi sửng sốt, vì đây đã không phải lần đầu tiên họ ăn ý đến vậy.
Lâm Chính Nhiên: “Đã biết.”
Hàn Văn Văn thấy hắn mở chốt cửa, vội hỏi điều cô muốn hỏi nhất: “Lâm Chính Nhiên đồng học, hôm qua ngoài việc ta làm nũng loạn xạ với ngươi, ta còn nói gì khác nữa không... kiểu như chuyện gì đó mà ngươi nghe xong sẽ rất giật mình ấy?”
Cô chăm chú nhìn Lâm Chính Nhiên, sợ mình hôm qua lỡ nói ra hết những điều không nên nói.
Chủ yếu là hôm qua đầu óc cô cứ lơ lửng giữa thực tại và mộng cảnh, nên thực sự không rõ rốt cuộc một số chuyện là mơ hay thật, rối muốn chết.
Lâm Chính Nhiên hồi tưởng lại những chuyện cô nói với mình chiều hôm qua.
Chẳng hạn như chuyện cô ấy thích mẫu người như anh, và những chuyện liên quan đến Tiểu Hà Tình.
“Ngươi nói cũng không ít, có điều cũng chẳng có gì quá đặc biệt, không đến mức khiến ta giật mình.”
Hàn Văn Văn yên lòng, nhưng trong lòng cô đột nhiên lại sinh ra một tia tiếc nuối, mặc dù cô không hề muốn chia rẽ Lâm Chính Nhiên đồng học và Tiểu Hà Tình.
Nếu hôm qua mình mượn trạng thái đó để nói cho hắn biết lòng mình, không biết Lâm Chính Nhiên sẽ trả lời thế nào.
“À, ta phải nhắc nhở Lâm Chính Nhiên đồng học một chút. Mặc dù hôm qua ta hơi làm càn, nhưng trước giờ dù có bị bệnh, ta cũng chưa từng làm nũng với bất kỳ nam sinh nào khác đâu nha. Lâm Chính Nhiên đồng học là người đầu tiên đó!”
Lâm Chính Nhiên “Ồ” một tiếng rồi xuống lầu mua đồ ăn.
Hàn Văn Văn ngơ ngẩn nghe tiếng đóng cửa, rồi lẩm bẩm: “Hắn thật đúng là nói gì cũng chẳng xấu hổ cả, đối với ta chẳng có chút hứng thú nào đâu.”
Sau khi đầu óc ngơ ngác hồi lâu, cô lập tức vội vàng tìm chiếc gương trên bàn để soi mặt mình.
Mặt trái xoan, mắt hồ ly, miệng nhỏ nhắn, ngũ quan hoàn toàn không có chút tì vết nào. Hàn Văn Văn vẫn rất rõ ràng mình sở hữu tướng mạo cực kỳ xuất sắc, nếu không đã chẳng có nhiều nam sinh thích mình đến vậy. Thế rồi cô khó hiểu đưa một tay nâng lấy mặt:
“Mình trông không xinh lắm sao? Không thể nào? Vậy tại sao những nam sinh khác nói chuyện với mình đều đỏ mặt, duy chỉ có Lâm Chính Nhiên đồng học lại không chứ?”
Cô không vui nhìn chằm chằm khuôn mặt trong gương, lẩm bẩm: “Thì ra cảm giác người mình thích không thích mình là thế này, thật sự là đáng ghét! Vậy rốt cuộc hắn thích mẫu người như thế nào?”
Chỉ một lát sau, Lâm Chính Nhiên mang bánh bao trở về phòng trọ, thấy Hàn Văn Văn đang gọi điện thoại cho Tiểu Hà Tình.
Giọng Tiểu Hà Tình trong điện thoại nghe ngọt ngào, dịu dàng: “Văn Văn, lúc nào ngươi về nha? Đã hơn một tuần rồi đấy.”
Hàn Văn Văn vẫy tay với Lâm Chính Nhiên vừa trở về phòng, cố gắng dùng ngữ khí bình thường nói chuyện với cô bạn thân: “Ta cũng không biết cậu ta lúc nào mới làm xong chuyện ở bên này, đoán chừng còn cần một thời gian khá dài. Chờ gần đến lúc về ta sẽ báo trước cho Tiểu Hà Tình.”
Tiểu Hà Tình bất đắc dĩ “Ừm” một tiếng: “Vậy được rồi. À này...” Giọng nàng lo lắng: “Văn Văn, hôm qua ta gọi điện thoại cho dì Lâm này! Dì Lâm nói Lâm Chính Nhiên không có nhà, tối hôm qua đi qua đêm ở nhà bạn học.”
Hàn Văn Văn “À” một tiếng, nhìn Lâm Chính Nhiên đang ngồi bên giường mở bữa sáng, cô dựa vào giường, xấu hổ hỏi: “Thật vậy sao? Hắn có thể đi qua đêm ở đâu chứ?”
Lâm Chính Nhiên đang ngồi bên cạnh Hàn Văn Văn, tự nhiên cũng nghe thấy tiếng từ đầu dây bên kia, có điều vờ như không nghe thấy thì tốt hơn.
Tiểu Hà Tình hơi lo lắng: “Ta cũng không biết nữa nha, dì Lâm nói là hắn đi qua đêm ở nhà một bạn học nam? Lý do là để chăm sóc... con vật nhỏ bị thương nào đó à?”
Hàn Văn Văn đổ mồ hôi hột.
Tiểu Hà Tình không hiểu ra sao: “Văn Văn, ngươi với hắn học cùng lớp mà. Ngươi có biết hắn bình thường có bạn nam thân thiết nào không? Sao ta lại chưa từng nghe nói gì hết vậy nhỉ? Ta thấy chuyện này thật kỳ quái, ta lo lắng là...”
Hàn Văn Văn lấy tay vuốt tóc, lén nhìn Lâm Chính Nhiên.
Tiểu Hà Tình tiếp tục: “Ta lo lắng là hắn... không lẽ lại đi qua đêm ở nhà bạn học nữ sao?! Không thể nào?! Chẳng lẽ tối hôm qua hắn đi nhà Giang Tuyết Lị ư?!” Nói xong, giọng Tiểu Hà Tình đã khàn đi, như sắp khóc đến nơi.
Hàn Văn Văn vội vàng an ủi:
“Ngươi nghĩ gì thế Tiểu Hà Tình? Tuyệt đối không thể nào! Ngươi còn không hiểu rõ Lâm Chính Nhiên đồng học ư? Hắn không thể nào làm loại chuyện này!”
Đầu óc Tiểu Hồ ly xoay chuyển cực nhanh: “Về phần bạn nam thân thiết thì chắc chắn không có. Có lẽ đây chính là cái lý do thôi. Nói không chừng hắn đi làm việc gì đó. Ngươi quên lần trước hắn ngồi xe đi tìm ngươi, không phải cũng viện lý do để lừa dượng và dì sao?”
Tiểu Hà Tình tủi thân nói: “Văn Văn, ý ngươi là hắn đi tìm cô gái khác sao? Nếu không thì hắn sao lại phải viện cớ chứ?”
Hàn Văn Văn quay đầu nhìn Lâm Chính Nhiên đang ăn sáng, rồi chậm rãi cắn môi.