Chương 87: Căn cứ bảo tàng siêu lớn
* * *
Sắc mặt hai người trong nháy mắt suy sụp, bọn họ thật sự ngã trên mặt đất lăn đi.....
Hai tên gia hỏa này là khả tạo chi tài, vẫn còn có chút giá trị.
Bảo vệ Liễu gia cho tốt!
Chu Dương tiện tay để lại hai bình thuốc cường hóa thân thể sau đó không để ý tới hai người kia nữa.
Liễu Xảo Yến mặt đầy cảm động, Chu Dương nguyện ý cho Hoắc Điển và Phi Hành Viên thuốc cường hóa chính là vì Liễu gia.
Khi đến Chu Dương khua chiêng gõ trống còn lúc rời đi thì càng lớn hơn, các đại gia tộc cao tầng và toàn bộ nạn dân đều chạy ra đưa tiễn, ai nấy đều đổ xô ra đường.
Xe van đã được thăng cấp biến thành một chiếc xe dã ngoại lớn, nhanh chóng rời xa nơi ẩn núp Dương Quan.
Đáng tiếc, chúng tôi không thể mang theo tám ngàn tấn lương thực.
Trang Vũ Tình lộ ra vẻ tiếc nuối.
Có nhiều lương thực như vậy thì sau này bọn họ không cần sầu lo về vấn đề ăn uống nữa.
Vũ Tình, cô thay đổi rồi! Tôi nhớ lúc trước cô không phải như vậy, cô sẽ cứu người, quan tâm nạn dân.
Viên Thanh Tuyết ở một bên cười trêu ghẹo.
Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó. Nếu tôi đi theo Dương Ca thì tất nhiên là phải tính toán vì anh ấy.
Người khác vẫn còn liều mạng vùng vẫy ở tận thế, ngay cả bụng cũng không thể lấp đầy được.
Chu Dương lại mang theo mỹ nữ cùng đi, một đường tiêu dao khoái hoạt, mọi người cùng nhau ăn nhậu chơi bời, du sơn ngoạn thủy.
Trên đường gặp phải Zombie cũng không cần lo lắng, bọn chúng còn chưa tới gần thì đã trở thành tượng băng, cống hiến tích phân cho Chu Dương.
Ngày vui không duy trì được quá lâu, xăng dự trữ đã sắp thấy đáy rồi.
Chu Dương lái xe tìm kiếm trạm xăng dầu.
Thật hoài niệm xe bọc thép mà hệ thống mở ra, khi đó anh không cần thiết lo lắng về vấn đề xăng dầu.
Hiện tại là khi nên mở thêm mấy cái bảo rương nữa, kiếm vài thứ lợi hại hơn.
Có điều việc cấp bách trước mắt là gom đủ một cái bảo rương cấp thần thoại.
Cũng may trạm xăng dầu ở Trung Quốc không ít, không bao lâu thì cả nhóm đã tìm được một cái trạm để đổ xăng, thuận tay giải quyết một mớ Zombie ở đó.
Cánh phụ nữ cũng không nhàn rỗi, bọn họ đi vào siêu thị bên cạnh trạm xăng dầu để tìm vật liệu.
【 Keng, hệ thống nhắc nhở, chúc mừng túc chủ phát hiện căn cứ bảo tàng siêu lớn. 】
Chu Dương hơi sửng sốt, lúc trước anh đã ẩn thông báo từ hệ thống, chỉ phát tiếng khi nào gặp được bảo rương từ cấp Hoàng Kim trở lên mà thôi.
Bảo rương cấp quá thấp thì Chu Dương chướng mắt, không muốn lãng phí thời gian.
Từ lúc rời khỏi nơi ẩn nấp Dương Quan, đi được ba ngày thì anh đã gặp phải năm cái bảo rương Hoàng Kim hoang dại.
Chu Dương vốn cho rằng mình đã dùng hết vận may, không ngờ lại có bom tấn chờ đợi phía trước.
Lúc trước một cái căn cứ bảo tàng cỡ nhỏ là đã thu được ba mươi hai cái bảo rương rồi. Như vậy thì căn cứ bảo tàng siêu lớn thì có thể thu được thứ tốt gì đây?
Mọi ngươi ở đây chờ tôi!
Chu Dương dựa theo sự nhắc nhở của hệ thống đi về một phía.
Đi gần hai kilomet thì cuối cùng Chu Dương dừng lại trước một ngọn núi xanh um, căn cứ bảo tàng siêu lớn ở trong một sơn động cách đó không xa.
Chu Dương không vọt vào ngay lập tức, bởi vì anh mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm.
Khu vực cực lạnh được mở ra, Chu Dương đứng ở bên ngoài ba giây, lúc này mới sải bước về phía cửa động.
Cửa động vốn dĩ không có một bóng người bỗng dưng xuất hiện một thân ảnh màu xám nhạt cao ngang nửa người. Đây là một con quái vật có hình dạng như tắc kè bông, nhưng lại có thêm hai cái lưỡi đao của bọ ngựa, nhìn qua giống như được ghép lại....
Con quái vật này nắm giữ năng lực ẩn hình trời sinh, nếu như Chu Dương không phát hiện được nó thì có thể sẽ chết lúc nào không hay.
Đáng tiếc người mà nó gặp phải là Chu Dương, anh chỉ cần mở ra khu vực cực lạnh thì không ai có thể tới gần được.
Quái vật không hề có cơ hội đánh lén Chu Dương, trực tiếp biến thành tượng băng.
Không có thứ gì ngăn trở, Chu Dương sải bước đi vào trong hang.
Hơi ẩm trong hang động rất nặng, mặt đất còn có vài vũng nước cạn.
Ánh mắt Chu Dương sáng lên, bởi vì anh đã tìm được mục tiêu của chuyến đi lần này.
Thế giới trước mặt trở nên ngũ quang thập sắc, các màu ánh sáng Hắc Thiết, Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim tranh nhau khoe sắc.
Nơi sâu nhất, một cái bảo rương có sắc thái kỳ lạ, mang theo sự lắng đọng của lịch sử làm cho Chu Dương chú ý.
Bởi vì anh đã từng mở ra hai loại bảo rương như vậy.
Bảo rương Truyền Thuyết hoang dại!
Lần này Chu Dương thật sự kinh hãi, lúc trước anh gặp được bảo rương cao nhất cũng chỉ mới tới Bạch Kim, ngay cả bảo rương Kim Cương anh cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
Anh thậm chí cho rằng căn bản có không loại bảo rương hoang dại đẳng cấp như vậy, chỉ có thể dùng tích phân để hợp thành.
Không ngờ căn cứ bảo tàng siêu lớn này lại cho anh một kinh hỉ như vậy, một cái bảo rương Truyền Thuyết hoang dại.
【 Chúc mừng túc chủ phát hiện được căn cứ bảo tàng siêu lớn, số lượng bảo rương là ba trăm hai mươi tám. 】
Ba trăm hai mươi tám cái bảo rương!
Con số này có thể sánh bằng với số lượng bảo rương anh mở ra từ trước!
Chu Dương không ngờ căn cứ bảo tàng siêu lớn lại kinh khủng đến như vậy, vượt xa dự liệu của anh.
Cao cấp nhất là bảo rương Truyền Thuyết, chỉ có một cái.
Bảo rương Kim Cương ba cái!
Bảo rương Bạch Kim bảy cái!
Bảo rương Hoàng Kim mười ba cái!
Bảo rương Bạch Ngân hai mươi bốn cái!
Bảo rương Thanh Đồng bốn mươi lăm cái!
Bảo rương Hắc Thiết chín mươi mốt cái!
Bảo rương Phổ Thông một trăm bốn mươi bốn cái!
Phần thưởng này quá phong phú!
Chu Dương nhìn về phía bảo rương Truyền Thuyết đầu tiên.
Lúc trước anh có một ngàn vạn lẻ mười mấy vạn tích phân, vô pháp hợp thành bảo rương Thần Thoại, hiện tại lại có bảo rương Truyền Thuyết hoang dại, như vậy có nghĩa là cuối cùng anh có thể hợp thành bảo rương Thần Thoại.
【 Đã sử dụng 1000 vạn tích phân, bảo rương Truyền Thuyết tiến giai thành bảo rương Thần Thoại, chúc mừng túc chủ đã hợp thành bảo rương Thần Thoại! 】
Bảo rương Truyền Thuyết có màu sắc đặc biệt phát sinh biến hóa, biến thành một cái bảo rương tỏa ra ánh hào quang bảy màu rực rỡ và lung linh.
Mở ra bảo rương Thần Thoại!