Chương 116: Đánh Ta Hoặc Là Bị Ta Đánh Chết
Tuy rằng trong lòng chấn động điên cuồng, nhưng trên mặt Ảnh Yêu vẫn rất tỉnh rụi. Chủ yếu nó chính là một cái bóng, trên mặt có động hay không cũng không đáng kể. “Có linh hồn thì sao, thế gian vạn vật, phàm có trí giả đều sẽ có linh hồn.” Ảnh Yêu cố giả bộ bình tĩnh nói.
“Thì sao? Có linh hồn thì chứng tỏ ngươi có thể bị giết chết ớ!”
“Linh hồn giao phong so với thể xác giao phong hung hiểm gấp trăm lần, hơi bất cẩn một chút là hồn phi phách tán. Ngươi dám nói ngươi thắng được ta không?”
Cố Thanh Phong không để ý đến lời biện giải của Ảnh Yêu, mà là phân tích rất có tâm: “Đầu tiên, Di Hình Hoán Ảnh của ngươi cự ly không xa bằng ta, chuyện này đủ để chứng minh linh hồn của ngươi không mạnh bằng ta. Vả lại, hóa thân Hồng Lý của ngươi được xưng là Huyễn Mị Song Tuyệt, liên tục sử dụng huyễn thuật, huyễn thuật thủ pháp tuy cao minh, nhưng mà chất lượng không cao. Điều này đã lần nữa chứng tỏ linh hồn là điểm yếu của ngươi, cho nên ngươi mới lợi dụng thời khắc hóa thân tôi luyện bản thân…”
Ảnh Yêu không hổ là yêu ma đầy đủ thuộc tính thoát thân, nó nghe thấy lời phân tích của Cố Thanh Phong, biết rõ đối phương đã nhìn thấu điểm yếu của mình, không nói hai lời liền xoay đầu chạy.
Nhưng mà không có bóng râm bảo hộ, không thể thi triển Di Hình Hoán Ảnh, tốc độ của Ảnh Yêu cũng không nhanh.
Cố Thanh Phong thấy vậy lập tức dồn sức ở hai chân, Tật Phong kình lý dưới chân bộc phát ra một luồng không khí, làm cho tốc độ của hắn lần nữa tăng vọt.
Trong nháy mắt, thân hình Cố Thanh Phong liền xuất hiện ở trước người Ảnh Yêu.
Ảnh Yêu vừa nghía thấy Cố Thanh Phong, nhất thời hồn bay phách lạc, vừa định chuyển hướng chạy trốn, nhưng mà không kịp nữa rồi.
Huyễn thị nháy mắt đã phát động!
Linh hồn lực phát động huyễn thị có thể so với tông sư, cộng thêm tinh thần Ảnh Yêu lúc này có chút thất thủ, một lần đã thành công!
Thân thể Ảnh Yêu cứng ngắc tại chỗ, ý thức sa vào huyễn cảnh.
Trong Huyễn cảnh, Cố Thanh Phong đang đứng trong hư không, dựa vào linh hồn lực biến hoá thành vạn kiếm. Tay vừa vung lên, tức khắc trên trời mưa kiếm che trời rập đất, mà mục tiêu của những thanh kiếm này chính là Ảnh Yêu.
Ảnh Yêu điên cuồng vùng vẫy né tránh, nhưng mưa kiếm phủ đầy cả thế giới, vô số thanh kiếm linh hồn đâm thủng thân thể nó.
Mỗi kiếm đâm trúng, thân thể đen như mực của Ảnh Yêu liền trở nên nhạt hơn một chút, màu sắc càng ngày càng nhạt.
Cố Thanh Phong đang thông qua kiểu cách này này để tiêu diệt linh hồn Ảnh Yêu.
Vạn kiếm qua đi, lúc này Ảnh Yêu đã bị vô số thanh kiếm đóng đinh xuống đất đến xiêu xiêu vẹo vẹo, màu sắc trên thân đã gần như trong suốt, giờ chỉ còn hơi tàn.
Cố Thanh Phong giống như thiên đế, đứng trên không trung trông xuống Ảnh Yêu giống như loài bò sát.
“Đánh ta, hoặc là bị ta đánh chết, ngươi chọn đi.”
Bộ dạng Ảnh Yêu thê thảm, bật cười: “Cố Thanh Phong, ta thừa nhận lần này ta thua. Nhưng mà nói thật cho ngươi biết, cỗ thân thể này của ta chẳng qua chỉ là tàn ảnh phân thân mà thôi, linh hồn lực của ngươi có thể thắng được phân thân của ta, nhưng lại không thắng nổi bản thể của ta. Kể từ lúc trận chiến năm đó thất bại, ngươi biết hai trăm năm này ta đã trải qua thế nào không? Hai trăm năm qua, ta luôn không ngừng tôi luyện linh hồn của ta, để nó không còn là nhược điểm của ta nữa!
Ngươi cứ đợi mà xem, bản thể sẽ đích thân đến tìm ngươi tính…”
“Xem ra ngươi chọn cái sau.” Cố Thanh Phong cắt đứt lời Ảnh Yêu, hắn giơ cao tay phải lên, trong miệng hét lớn: “Kiếm đến!”
Mấy vạn thanh trường kiếm trên mặt đất giống như bị lực từ hấp dẫn, dồn dập bay về phía không trung, lấy tay phải Cố Thanh Phong làm trung tâm, không ngừng hội tụ dung hợp.
Cuối cùng mấy vạn thanh kiếm hóa thành một thanh kiếm khổng lồ.
Cố Thanh Phong vừa phất tay, thanh kiếm khổng lồ lập tức rơi xuống, Ảnh Yêu bị nghiền nát thành cặn ngay tại chỗ.
Đến lúc này, huyễn cảnh tan rã.
Bên ngoài Huyễn cảnh, khi linh hồn của phân thân Ảnh Yêu bị diệt, đám bóng đen ngưng tụ thành thân thể nó cũng chậm rãi tiêu tán, vô tung vô tích.
Cố Thanh Phong nhìn bóng đen đang tiêu tán, trầm mặc một hồi, đột nhiên thở dài một tiếng: “Ài, thà rằng chết cũng không muốn đánh ta, ai không biết còn tưởng rằng ngươi là một yêu ma rất tốt đó.”
Cố Thanh Phong lắc lắc đầu, thi triển Di Hình Hoán Ảnh trở lại Thiên Hương Lâu.
Lúc này Thiên Hương lâu vẫn đèn đuốc sáng ngời, ồn ào náo nhiệt.
Bởi vì cuộc chiến của hai người là diễn ra bên trong âm vực, cho nên bên ngoài cũng không có ai phát hiện ra. Ngoại trừ Cố Thanh Phong thì không người nào biết Ảnh Yêu xếp hạng hai trong Thất Ma Tướng chính là Hồng Lý.
Mọi người vẫn đang tầm hoan mua vui, mấy người Vương béo cũng không ở trong phòng riêng mà đi thuê phòng đơn rồi.
Mà thân là đại anh hùng đuổi chạy yêu ma, Cố Thanh Phong lúc này lại có chút tịch mịch, bởi vì hắn vừa mới tự tay giết chết người bên gối vốn dĩ là đêm nay cùng trải qua đêm xuân với hắn.
Điều mấu chốt nhất là còn tốn bạc nữa.
Cố Thanh Phong càng nghĩ càng bất bình, ngay sau đó hắn trực tiếp đạp tung cửa phòng đơn của Vương béo, ngay lập tức Vương béo giật mình kinh hãi, thịt mỡ trắng hếu run nhẹ. Vừa định nổi giận, kết quả lại thấy được Cố Thanh Phong với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, trong lòng không khỏi thịch thịch một cái.
“Cố đại nhân, đã xảy ra chuyện gì? Sao vẻ mặt ngươi lại nghiêm trọng như vậy?” Vương béo vội vàng hỏi.
“Mau mặc quần áo vào, Hồng Lý đầu bảng Thiên Hương lâu chính là một trong Thất Ma Tướng – Ảnh Yêu. Nàng ta đã bị ta nhìn thấu thân phận, hiện đã giết. Bản quan hiện tại cực kỳ hoài nghi, bên trong Thiên Hương lâu vẫn còn dư nghiệt của Huyết Ma giáo. Ngươi đi thông báo cho tất cả mọi người, phong tỏa cả tòa Thiên Hương lâu!”
Vương béo: “Hả!?”