Chương 117: Làn Sóng Này Không Tệ
Cuối cùng, tất cả đồng liêu đi cùng với Cố Thanh Phong đều bị gọi lên, bắt đầu phong tỏa Thiên Hương lâu. Thiên Hương lâu lập tức náo loạn một hồi.
“Ối ối, ưng khuyển của Trấn Ma Ti như các ngươi muốn làm gì? Ta chính là con trai trưởng Lý Gia, mau mau cho qua.”
“Hồng Lý cô nương đáng yêu dịu dàng như vậy sao có thể là yêu ma chứ? Ngươi bốc phét!”
“Chủ sự của ngươi là ai! Bảo hắn cút ra đây! Dám cả gan bao vây Thiên Hương lâu, đúng là ăn gan hùm mật gấu. Có biết Thiên Hương lâu này là ai mở không?”
Vô số khách khứa bất mãn kêu la.
Cố Thanh Phong phân phó Vương béo đang đứng một bên: “Đến Trấn Ma ti báo cho Lệ đại nhân, nói là Hồng Lý đứng đầu bảng ở Thiên Hương lâu chính là phân thân của Ảnh Yêu, bảo ngài ấy dẫn người đến loại bỏ dư nghiệt của Huyết Ma giáo.”
“Rõ, Cố đại nhân.” Vương Béo nhận mệnh rời đi.
Cố Thanh Phong nhìn một đám tân khách đang làm ầm ĩ không ngừng, hừ lạnh một tiếng, đi đến trước người họ: “Câm miệng hết cho lão tử!”
Vừa nói, linh hồn lực cấp Tông sư giống như cơn sóng khuếch tán ra toàn bộ, giống như thể uy áp từ trên trời sập xuống đè lên đám người. Mọi người đều cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu, không thở nổi.
Trong nháy mắt, cả tòa Thiên Hương lâu lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người kính sợ nhìn Cố Thanh Phong đang đứng giữa sân, nội tâm hãi hùng.
“Ta chính là Trừ ma sứ Huyền giai Cố Thanh Phong của Trấn Ma Ti. Trước đó bản quan đã tiếp nhận tình báo nói Hồng Lý đứng đầu bảng của Thiên Hương lâu chính là yêu ma, vậy nên hôm nay đặc biệt đến đây phục kích để tìm hiểu thực hư. Quả nhiên, sau khi nàng ta bị bản quan nhìn thấu chân thân thì đã lẩn trốn. Hiện tại bản quan nghi ngờ bên trong Thiên Hương lâu còn có dư nghiệt của ác ma. Các ngươi không được cử động, tích cực phối hợp với công việc của Trấn Ma Ti. Nếu như có ai có gì đó khá thường thì đều coi là đồng đảng của yêu ma, chém thẳng không tha!”
Cố Thanh Phong nghiêm nghị nói.
Đám người nghe thấy Cố Thanh Phong nói xong cũng không khỏi giật nảy mình, bàn tán ầm ĩ.
“Thất Ma Tướng!? Bọn chúng còn sống sao?”
“Hồng Lý cô nương là Ảnh Yêu? Làm sao có thể!”
“Ta thấy chắc là thật đấy. Không nghe Cố Đại Nhân nói lúc trước có tình báo đến, rồi hôm nay đặc biệt mặc thường phục đến đây dò xét sao. Đây rõ ràng là hắn đã nắm manh mối, có chuẩn bị mà đến.”
“Nói như vậy thì chẳng phải Thiên Hương lâu có dư nghiệt của Huyết Ma lẩn trốn hay sao?”
Lời vừa dứt, không ít khách khứa lặng lẽ thả lỏng cô nương đang ôm trong tay ra, cũng lui lại mấy bước.
Cố Thanh Phong rất hài lòng với hiệu quả hiện tại, hắn cũng không phải kiểu bắn tên không đích. Nếu đầu bài của Thiên Hương lâu là yêu ma thì bên người nó rất có thể tồn tại tay sai tuyến dưới để truyền lại tình báo. Cái nơi ngư long hỗn tạp như Thiên Hương lâu này tuyệt đối là nơi tốt để Huyết ma thu thập tin tức.
Vậy nên, lần này hành động của hắn tuyệt đối không phải là mình khó chịu rồi cố ý để chỉnh cả mấy người Vương Béo không cho bọn họ thoải mái.
Mà là vì có lý có cứ, chấp pháp theo lẽ công bằng, làm đầy đủ chức trách của một Trừ ma sứ.
Rất nhanh thôi, Lệ Thiên Nhận đã dẫn đội đến đây.
Bởi vì liên quan đến Thất Ma tướng nên Lệ Thiên Nhận muốn tự thân xuất mã.
Cố Thanh Phong báo cáo từng chuyện đã xảy ra cho Lệ Thiên Nhận.
Lệ Thiên Nhận cũng đồng ý với quan điểm của Cố Thanh Phong, bắt đầu lục soát toàn bộ Thiên Hương lâu.
Trong lúc đó quả nhiên phát hiện ra hai yêu nhân của Huyết Ma giáo lẩn trốn ở trong, chính là thuộc hạ dùng để truyền tin tình báo lúc thường ngày của Ảnh Yêu.
Hai yêu nhân của Huyết Ma giáo khi đứng trước mặt tông sư như Lệ Thiên Nhận này thì cơ bản là không tạo nên một chút sóng gió nào, chúng bị bắt tại chỗ, ép quay về thẩm vấn.
Đến đây, sự kiện Thiên Hương lâu kết thúc.
Cố Thanh Phong không tốn một phân tiền nào đã dẫn người rời khỏi Thiên Hương lâu.
Còn về phần tại sao không dùng tiền?
Nói đùa cái gì vậy. Cố đại nhân tận trung với cương vị, không phải là đến tầm hoan tác nhạc, người ta là có công vụ trên người muốn đến tìm yêu ma.
Không có chỗ nào chê Thiên Hương lâu các ngươi, rồi cũng khai ân cho tội che giấu yêu ma mà còn dám muốn bạc nữa?
Cố Thanh Phong trở lại Trấn ma ti. Bởi vì có công bảo vệ bách tính nhìn thấu yêu ma mà lại được Lệ Thiên Nhận khen thưởng một vạn công huân, lấy đó cổ vũ.
Cố Thanh Phong cảm thấy hôm nay không lỗ. Mặc dù không thể nâng thương tả trận, thúc ngựa lao nhanh, thể hiện bản lĩnh nhưng ít ra thì cũng ăn chùa uống chùa sờ sờ ra đó, lại còn kiếm được một vạn công huân.
Đáng tiếc duy nhất chính là bởi vì sự kiện yêu ma nên Thiên Hương lâu nhận lệnh chỉnh đốn và cải cách, nhất thời không được mở cửa, muốn đi chơi bởi tiếp thì chỉ có thể chờ đợi.
Cố Thanh Phong không cảm thấy thua thiệt, nhưng Vương Béo cảm thấy mình thua thiệt rất lớn.
Ai giải thích được cảm giác đau đớn vừa định xâm nhập giao lưu thì đã bị cấp trên nhà mình cưỡng ép bẻ gãy không?
Đúng là bóng ma nhân sinh, cần dùng thuốc để chữa trị.
...
Cố Thanh Phong quay lại nơi ở cửa mình, quay đi lật lại cũng không ngủ được, liên tục uống mấy ngụm nước lạnh cũng vẫn thấy nổi giận.
Cuối cùng quyết định không ngủ, tính toán tu luyện để chuyển dời lực chú ý. Cũng không có cách nào, ai bảo nơi này không có điện thoại cũng không có trò chơi chứ.
Hơn nữa quả thật là hắn có rất nhiều thứ chưa tu luyện, không thể tiếp tục trì hoãn.
Thần Dương Vô Cực công chưa luyện.
Huyết mạch chưa thức tỉnh.
Tích Huyết Trùng Sinh cần dùng đến bản nguyên tinh huyết vẫn chưa có luyện ra.
Nghĩ đến những thứ này, Cố Thanh Phong đột nhiên có một loại cảm giác chưa làm xong bài tập khi nghỉ hè.