Chương 122: Bị Phạt Một Tháng Bổng Lộc (2)
Huyện âm Sơn. Khi Cố Thanh Phong chạy tới phân bộ Trấn Ma Ti ở đây, vừa vào cửa đã nhìn thấy Hà Phong Hoa ngồi ở vị trí chủ vị trong đại điện, hai bên gã lần lượt đang ngồi là Vương Thuật, Thôi Tử Mặc, bốn vị Trừ ma sứ Hoàng giai, rõ ràng là đang họp.
Biểu cảm của Cố Thanh Phong vốn vô cùng phẫn nộ sau khi tiến vào đại điện, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên cười đùa thoải mái.
Những người làm trong quan trường đều hiểu một đạo lý, đó chính là tuyệt đối không thể tức giận, ngươi tức giận chính là phá vỡ hàng phòng thủ rồi, cho dù nội tâm tức thấy mẹ, nhưng trên mặt cũng phải cười hì hì.
Cố Thanh Phong dẫn theo Vương mập cùng Hứa đần, sải bước đi vào đại điện.
Đám người Hà Phong Hoa đều là võ giả, tất nhiên đã sớm phát hiện ra đám người Cố Thanh Phong.
Bốn vị Trừ Ma Sứ Hoàng giai sắc mặt phức tạp nhìn Cố Thanh Phong, bọn họ trăm triệu lần không ngờ tới, Cố Thanh Phong có tu vi thấp nhất lại có thể trong vài ngày ngắn ngủi đã trở thành Trừ ma sứ Huyền giai, trở thành thượng quan của bọn họ, điều này làm cho trong ánh mắt bọn họ tràn ngập vẻ ghen tị, thèm muốn và đủ loại cảm xúc phức tạp khác.
Hà Phong Hoa không nói gì, cũng không tức giận ra uy, nhìn chằm chằm Cố Thanh Phong, dường như muốn tỏ khí thế ra oai phủ đầu với hắn.
Nhưng mà Cố Thanh Phong đối mặt với ánh mắt giấu kín suy nghĩ trong lòng của bọn họ, không hề lung lay chút nào, ngược lại mở miệng câu đầu tiên đã làm cho Hà Phong Hoa suýt chút nữa phá bỏ hàng phòng thủ.
“Ôi, lão Hà, họp sao?” Cố Thanh Phong mỉm cười, tự nhiên chào hỏi như nhìn thấy người quen cũ.
Lão Hà!?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đám người Trừ ma sứ Hoàng giai đang ngồi đây đều cổ quái, không khỏi liếc nhìn Hà Phong Hoa mặt như than đen.
Hà Phong Hoa nghe thấy một tiếng lão Hà này, chợt cảm thấy khí huyết chảy ngược.
Lúc này quát to: “Làm càn, không biết trên dưới, ngươi nên gọi ta là Hà đại nhân.”
“Đại cái gì đại, nhân cái gì nhân?”
Cố Thanh Phong không thèm để ý móc lỗ tai ra, rồi để ở trước miệng thổi thổi.
“Hai chúng ta cùng cấp nếu ta gọi ngươi là Hà đại nhân, vậy không phải ngươi khó tránh phải gọi ta một tiếng Cố đại nhân sao.”
“Ngươi!” Hà Phong Hoa suýt chút nữa muốn chửi thề, ta gọi ngươi con mẹ nó đó.
Nhưng dù sao có nhiều cấp dưới đều đang nhìn như vậy, gã vẫn nhịn xuống.
Chỉ có thể đè nén lửa giận nói: “Bản quan là tổng chỉ huy Trấn Ma Ti huyện âm Sơn, còn ngươi chỉ là phó thủ của ta, về tình về lý, ngươi đều nên xưng hô như thế.”
Cố Thanh Phong vừa nghe Hà Phong Hoa lấy thân phận ra để áp đảo mình, hắn ngay lập tức khinh thường bĩu môi: “Ngươi có thể thôi đi không, ngươi hơn bốn mươi tuổi mới làm Trừ ma sứ Huyền giai, ta chưa tới hai mươi đã ngang cấp với ngươi, qua vài năm nữa nói không chừng sẽ thành Địa giai Thiên giai, đến lúc đó cho dù ngươi gọi ta một tiếng đại nhân, còn chưa chắc ta sẽ đồng ý, ngươi nói đúng không, lão Hà? Hôm nay ngươi không cung kính với ta, ngày mai ta sẽ làm cho ngươi không đủ khả năng trèo cao.”
“Ngươi! Ngươi ngươi … “Hà Phong Hoa bị Cố Thanh Phong chọc đến mức nói không nên lời, mặc dù gã có lòng muốn phản bác, nhưng lại bất lực.
Mấu chốt là Cố Thanh Phong nói sự thật, gã đúng là hơn bốn mươi mới làm Trừ ma sứ Huyền giai, còn Cố Thanh Phong chưa tới hai mươi…
Vừa thấy Hà Phong Hoa lúng túng, Cố Thanh Phong lập tức hăng hái, hắn là người lương thiện biết bao, được đằng chân lân lên đằng đầu loại đức hạnh tốt này nhất định phải phát huy.
“Ngươi cái gì ngươi? Không phải ta nói ngươi nha lão Hà, ngươi đã lớn tuổi như vậy, lại còn học mách lẻo sau lưng người khác, để Chấp Pháp Đường phạt ta một tháng bổng lộc? Ngươi cảm thấy ta là người quan tâm đến chút bạc đó sao?
Nói thật cho ngươi biết, vốn dĩ ta quan tâm, nhưng ai ngờ mấy ngày trước vận khí tốt, ra ngoài nhặt được hơn hai vạn lượng bạc, có số bạc này, chỉ có một tháng bỗng lộc xem như cái rắm, ôi, lão Hà người nói xem, là kẻ ngốc nào ngu ngốc như vậy, mất bạc có thể mất hơn hai vạn lượng bạc chứ?”
Hà Phong Hoa vừa nghe thấy hơn hai vạn lượng bạc, tâm trạng ngay lập tức nổ tung! Trực tiếp phá bỏ hàng phòng ngự! Đó là một trong những trải nghiệm đau đớn nhất trong cuộc đời gã, thật vất vả mới vượt qua, hiện giờ lại bị Cố Thanh Phong nhắc tới.
Ah! Đó là bạc của gã! Tất cả đều là của gã!
Nội tâm gã rống điên, nhưng không dám nói ra ở trước mặt mọi người, bởi vì gã hiểu rõ đức hạnh của Cố Thanh Phong, chỉ cần gã dám nói, Cố Thanh Phong sẽ dám vạch trần chuyện mình tham ô công trạng.
Hà Phong Hoa đáng thương, chuyện cũ vốn thật vất vả lắm mới quên đi, lại bị Cố Thanh Phong vạch trần vết sẹo.
Đó là tất cả tài sản của gã! Thật vất vả mới trở thành Trừ ma sứ Huyền giai, không ít người đưa bạc vì nịnh bợ lấy lòng, còn có một bộ phận là quà biếu nhận được từ huyện âm Sơn, còn chưa cầm nóng tay, toàn bộ đều bị Cố Thanh Phong lấy đi rồi.
Không biết vì sao, cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, Hà Phong Hoa cảm thấy trước mắt tối đen, cổ họng ngòn ngọt.
Cũng may Hà Phong Hoa có nhiều lần kinh nghiệm, loại cảm giác này vừa đến, gã vội vàng vận chuyển chân khí trong cơ thể, dựa vào tu vi cường đại của Chân Khí cảnh, mạnh mẽ đè xuống một ngụm máu trào ngược trong cổ họng.
Ngày hôm nay các trừ ma sứ chính thức của huyện âm Sơn đều có mặt ở đây, Hà Phong Hoa cũng là người cần mặt mũi, nếu như ở trước mặt vì tức giận đến hộc máu, vậy thì ngày sau mặt mũi này để ở đâu nữa.
Sau khi khí huyết bình phục, Hà Phong Hoa cũng hiểu rõ, tên tiểu tử Cố Thanh Phong này răng nanh sắc bén, đầu lưỡi hoa mỹ, nhất định không được dây dưa với hắn nữa, muốn đối phó với hắn, cần phải tìm cách khác.