Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 130: Hà Phong Hoa Trần Trùi Trụi (1)

Chương 130: Hà Phong Hoa Trần Trùi Trụi (1)

Một chưởng đánh ra, bọt nước nổ tung, thùng gỗ cũng vỡ tan, Hà Phong Hoa không mặc gì đứng nguyên tại chỗ, mà lại không thấy bóng dán của nữ quỷ kia. “Biến mất rồi? Làm sao có thể?” Hà Phong Hoa trên mặt tràn đầy kinh ngạc, hắn vừa rõ ràng cảm nhận qua khí tức của nữ quỷ hói đầu kia thì thực lực của ả không hề mạnh, theo lý mà nói không thể trốn thoát được một chưởng của hắn, nhưng bây giờ ả lại có thể biến mất dưới tầm mắt của hắn.
Giống như trước đó ả đột nhiên xuất hiện.
Một màn quỷ dị này làm cho Hà Phong Hoa trong lòng có một sự hoài nghi rất lớn, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra điều gì.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng người hầu chạy tới.
Chỉ nghe thấy người hầu chạy tới ngoài cửa, thì kinh hoảng gọi lên: “Hà đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Đương nhiên bởi vì âm thanh của một chưởng đánh vỡ thùng nước vừa rồi của Hà Phong Hoa đã kinh động đến người hầu.
Hà Phong Hoa nghe thấy giọng nói của người hầu đang định lên tiếng, nhưng đột nhiên nhận ra mình đang không mặc quần áo, thế là hắn vội hét lên: “Ta không sao, không cần vào đâu.”
Hắn nói rồi, bèn nhanh chóng xoay người đi lấy quần áo ở bên cạnh, kết quả…..
“Quần áo của mình đâu!?” Hà Phong Hoa ngơ cả người, hắn nhớ rõ ràng trước khi tăm đã cởi quần áo để bên cạnh, sao bây giờ lại không thấy đâu!
Không lẽ nữ quỷ cũng biết trộm quần áo nữa à?
Nữ quỷ đương nhiên không thể trộm quần áo, nhưng người thì chưa chắc.
Quần áo của Hà Phong Hoa đã bị phân thân trong gương trộm đi từ lâu, mà phân thân trong gương cũng đã lặng lẽ dịch chuyển ra ngoài phòng.
Hà Phong Hoa điên cuồng lục lọi tìm kiếm khắp phòng, nhưng dù đã tìm hết mọi ngóc ngách, hắn cũng không tài nào tìm thấy quần áo của mình.
Người hầu đứng bên ngoài cửa lo lắng, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng lục lọi đồ đạc, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Hà đại nhân, ngài không sao chứ? Có cần tiểu nhân vào giúp không ạ?”
“Không được vào!” Hà Phong Hoa càng lúc càng bực bội, không nhìn được quát lên một tiếng, nhưng quát xong lại cảm thấy có chút thất thố, không phù hợp với phong thái đại quan của hắn, thế là vội nói lại: “Quần áo của bản quan bị nước làm ướt rồi, đi lấy cho ta một bộ khác đi.”
“Dạ vâng đại nhân, ngài chờ chút ạ.” Người hầu nói xong, liền chạy đi lấy quần áo cho hắn.
Phân thân trong gương thâm trầm nhìn người hầu đang chạy đi lấy đồ, lại nhìn về phía căn phòng gỗ, thì thuận tay châm lên một ngọn lửa.
Hà Phong Hoa trần truồng ở trong phòng vừa lo lắng chờ đợi, lại vừa suy nghĩ về lai lịch của nữ quỷ kia, xuất quỷ nhập thần như thế, ngoại hình quái dị như thế, nữ quỷ này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Lý do ả đến đây là gì?
Cũng không thể chỉ đơn thuần là đến trộm quần áo đâu chứ?
Chẳng lẽ là cố ý chạy đến đây nhìn trộm mình tắm?
Đang lúc suy nghĩ, mũi của Hà Phong Hoa ngửi ngửi: “Cái gì bị khét rồi?”
Hắn liếc nhìn xung quanh, lập tức giật nảy người, hóa ra bên ngoài cửa bốc cháy rồi!
Ngọn lửa nóng hầm hập sáng chói đốt cháy cửa sổ gỗ, rồi đang phá hủy cửa gỗ, nhìn thấy ngọn lửa càng lúc càng lớn, Hà Phong Hoa thực sự mắt trợn tròn, ngọn lửa này sớm không cháy, muộn không cháy, lại cứ cháy lúc mình đang không mặc quần áo?
Con mẹ nó chuyện này ai làm vậy! Thật nham hiểm mà!
Theo bản năng hắn liền muốn chạy ra để tránh lửa, nhưng vừa đi được hai bước lại nhớ ra bản thân đang không mặc quần áo.
Đường đường là Trừ ma sứ Huyền giai, người đứng đầu của phân bộ Trấn Ma ti huyện âm Sơn, nếu mà trần truồng chạy ra, bị người khác phát hiện, quả thực sẽ thành trò cười cho cả thiên hạ, đủ để mấy bà thím trong thôn ăn mười cân hạt dưa tám chuyện.
Hà Phong Hoa không khỏi dừng bước lại, cảm thấy không thể chạy được, dù sao cũng có Chân khí hộ thể, chỉ là một ngọn lửa bình thường không thể làm mình bị thương được.
Chỉ là, sau khi cửa sổ bị cháy hết, Hà Phong Hoa bỗng nhận ra, lửa không thể làm mình bị thương, nhưng có thể thiêu rụi cả căn phòng này! Vậy nếu mà căn phòng này không còn nữa, mình cứ đứng trần như nhộng thế này, há chẳng phải là cứ như thế gặp tất cả mọi người sao?
“Phải làm sao mới tốt đây?”
Muốn chạy cũng không thể chạy, mà đợi thì càng không thể đợi, Hà Phong Hoa nhất thời nôn nóng như kiến bò trên nồi lầu đang sôi.
Đột nhiên, hắn đập mạnh vô đầu mình một cái, tự mắng mình thật là nôn nóng đến hồ đồ luôn rồi, dập lửa không phải là xong rồi sao?
Thế là Hà Phong Hoa điên cuồng ngưng tụ chân khí của bản thân, dùng lòng bàn tay vỗ vào ngọn lửa, chân khí mạnh mẽ lập tức dập tắt một mảng của ngọn lửa.
Hà Phong Hoa thấy vậy vui mừng khôn xiết, bắt đầu không tiếc tiền mà phun ra chân khí, điên cuồng dập lửa.
Nhưng phân thân trong gương đang trốn trong bóng tối làm sao có thể cho hắn thành công.
Chỉ thấy phân thân trong gương hít một hơi thật sâu, lấp đầy lồng ngực, sau đó bỗng nhiên mở miếng hét lớn: “Người đâu mau tới đây! Cháy nhà rồi!
Đương nhiên là trước khi hét lên phân thân trong gương đã cố ý thay đổi giọng nói, để Hà Phong Hoa không thể nghe ra giọng nói của mình.
Giọng nói lảnh lót này còn vang hơn tiếng gà trống gáy, ngay lập tức đánh thức tất cả người ở phân bộ Trấn Ma ti.
Phải biết là trong Trấn Ma ti có rất nhiều người, những Trừ ma sứ Hoàng giai và thuộc hạ của họ đều ở trong nhà ở tập thể của phân bộ, giọng nói này của phân thân trong gương trực tiếp gọi tất cả bọn họ đến.
Hà Phong Hoa trong phòng điên cuồng chửi rủa.
Con mẹ nó là ai vậy!!!
Bây giờ hắn có dập lửa cũng muộn rồi, hắn không muốn chết vì mất mặt nên không thèm quay đầu lại lao ra khỏi biển lửa, trần như nhộng mà chạy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất