Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 151: Muốn Ta Rời Khỏi Trấn Ma Ti, Mơ Đi (1)

Chương 151: Muốn Ta Rời Khỏi Trấn Ma Ti, Mơ Đi (1)

Cố Thanh Phong quay về nơi ở của mình ở Trấn Ma ti, lúc này trời cũng đã sáng. Hắn đóng cửa lại và nóng lòng muốn thử nghiệm Hắc Long Bất Diệt Thân.
Hắn lấy Thiền Dực kiếm ra, vung mạnh nó một cái, cánh ve sầu rung lên kịch liệt, tần suất chém ra ít nhất là mỗi giây chém được một ngàn lần.
Sau đó hắn lấy cánh ve sầu đang rung dữ dội chém lên tay mình.
Leng keng leng keng!
Một vòng tia lửa bắn ra tung tóe.
Nhìn lại da trên tay mình, ngay cả một vết trắng cũng không để lại.
Cố Thanh Phong vui mừng khôn xiết, ngay cả binh khí Huyền giai nổi danh sắc bén cũng không thể để lại dấu vết, tính phòng ngự quá mạnh.
Chỉ đáng tiếc là không có binh khí Địa giai, không thể thử nghiệm được, xem xem binh khí Địa giai có thể phá vỡ được phòng ngự hay không.
Đây mới là trạng thái phòng thủ bình thường, vẫn chưa được kích hoạt hoàn toàn.
Cố Thanh Phong suy nghĩ một chút, đột nhiên hắn mạnh mẽ nắm chặt nắm đấm, cơ bắp cả người căng chặt, toàn lực kích hoạt Hắc Long Bất Diệt Thân.
Một lúc sau, một luồng ánh sáng đen như mực từ trên người hắn hiện ra, trên da thịt của hắn lại mơ hồ hiện ra những đường vân màu đen.
Nhìn kỹ, những đường vân màu đen lại là những miếng vảy rồng màu đen mịn, vảy rồng rất nông, lúc ẩn lúc hiện, nếu không quan sát kỹ thì không thể nhìn thấy.
Mặc dù nhìn qua rất mỏng manh, nhưng chỉ có Cố Thanh Phong mới có thể cảm nhận được những miếng vảy rồng mỏng manh đó có sức phòng ngự lớn mạnh đến cỡ nào.
“Hệ thống, trùng sinh từ một giọt máu và huyết mạch của giao long cộng thêm cơ thể có kim cang bất hoại bản cao cấp kết hợp lại với nhau, vậy chúng nó còn dùng được không?”
“Có thể dùng, chúng nó chỉ là kết hợp lại chứ không phải là tan biến.” Hệ thống vẫn nói ngắn gọn như cũ.
Nghe vậy Cố Thanh Phong mới cảm thấy yên tâm, lần này thực sự là một trận bạo phát đẫm máu mà!
Hắn không khỏi mong chờ mau đến ba ngày sau, đến lúc đó cho dù Bồ Yêu có là một hòn đá, cũng chắc chắn sẽ bị nổ tung, nghĩ tới là thấy vô cùng kích thích!
Nếu như có thể giống như vậy, mỗi ba ngày sẽ đến một lần, quả thực rất tuyệt vời!
“Hahaha…” Cố Thanh Phong bắt đầu điên cuồng cười lớn, trước đó hắn ngột ngạt thiếu chút nữa nội thương, bây giờ cuối cùng có thể giải phóng rồi.
Ngay lúc này, cách chỗ ở của Cố Thanh Phong không xa, Lệ Thiên Nhẫn đang cùng một ông lão tóc trắng chậm rãi đi tới.
“Đan đại sư, ta vốn tưởng rằng ông phải mất một chút thời gian mới tới nơi, không ngờ là hôm nay ông đã tới rồi, nếu như vậy, Cố Thanh Phong phiền ông rồi.” Lệ Thiên Nhẫn khách khí nói.
Ông lão tóc trắng được gọi là Đan đại sư cũng cung kính nói: “Lệ đại nhân ngài khách khí rồi, nếu không phải ngài năm đó ra tay, tính mạng của lão phu sợ là sớm đã không còn rồi, lão phu cũng là người có ân tất báo, sau khi nhận được tin tức của ngài thì 1 khắc cũng không dám chậm trễ, liền trực tiếp tới đây, còn chuyện cỏn con như dẫn dắt đồ đệ, xin Lệ đại nhân cứ yên tâm, lão phu nhất định sẽ dạy hết tất cả mọi thứ, hơn nữa, nếu Cố Thanh Phong kia đúng như ngài nói, có thiên phú dị bẩm, lão phu vui mừng còn không kịp, làm gì có chuyện chê phiền phức được, ngược lại còn phải đặc biệt cảm ơn Lệ đại nhân đã giúp ta thu nhận được một đồ đệ xuất sắc.”
Hai người vừa khách khí vừa đi về phía chỗ ở của Cố Thanh Phong.
Cả hai bọn họ đều là những người có thực lực rất mạnh, vẫn chưa đến gần liền nghe thấy một trận cười điên cuồng man rợ truyền ra từ chỗ ở của Cố Thanh Phong.
Tiếng cười này giống như đã đè nén rất lâu, nên giờ phun ra như núi lửa phun trào, liên tục không ngừng
Sắc mặt đang cười của hai người có chút kì quái.
Đan đại sư không khỏi kì lạ hỏi: “Lệ đại nhân, không lẽ đây là Cố Thanh Phong mà ngài nói sao?”
Tuy là khuôn mặt ít nói của Lệ Thiên Nhẫn cứng đờ, khóe miệng lúc này cũng giật giật.
Hắn tất nhiên nghe ra được đây là tiếng cười của Cố Thanh Phong.
“Ừm, hình như… là hắn.”
Hai người rơi vào trầm mặc, đi đến trước cửa nhà của Cố Thanh Phong.
“Cố Thanh Phong.” Lệ Thiên Nhẫn đứng ngoài cửa gọi vào.
Trong phòng lập tức truyền đến giọng nói vui vẻ của Cố Thanh Phong: “Hahaha ặc…..Ai vậy? Mới sáng sớm mà.”
“Lệ Thiên Nhẫn.” Lệ Thiên Nhẫn cảm giác có chút mất mặt, không khỏi lạnh giọng đáp.
“Ồ, ta còn tưởng là ai, lão Lệ à, đến ngay đến ngay.” Cố Thanh Phong vội vàng chạy ra mở cửa.
Kể từ khi hắn có thực lực sánh ngang với một đại tông sư, Lệ đại nhân đã thành công thăng cấp thành lão Lệ, người này chính là thực tế như vậy.
Lão Lệ!?
Nghe thấy tiếng gọi này, Lệ Thiên Nhẫn và Đan đại sư đứng ngoài cửa đều ngây ra.
Đan đại sư sắc mặt kì quái liếc nhìn Lệ Thiên Nhẫn mặt đen như than, đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ thu nhận đồ đệ lần này không đơn giản như vậy.
Cót két.
Cửa phòng mở ra, để lộ khuôn mặt đẹp trai như nắng của Cố Thanh Phong.
“Có chuyện gì thế lão Lệ, ngài sớm như vậy tới tìm tôi làm gì? Mà ông già này là ai vậy?” Cố Thanh Phong một mặt quen thuộc nói.
Làm sao để dùng một câu mà đắc tội đến hai người.
Cố Thanh Phong đã thành công làm được điều đó.
Mặt Lệ Thiên Nhẫn đen như than nói: “Ngươi gọi ta là gì?”
“Lão Lệ.” Cố Thanh Phong gọi vô cùng tự nhiên, giống như là đã kêu mười mấy năm rồi vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất