Chương 152: Muốn Ta Rời Khỏi Trấn Ma Ti, Mơ Đi (2)
“Đừng cứng nhắc như vậy, mặc dù ngài là cấp trên của ta, nhưng giờ vẫn chưa đến giờ làm việc mà, trong thời gian làm việc chúng ta sẽ là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng ngoài giờ làm việc, đương nhiên sẽ là quan hệ bạn bè, cấp trến như vậy mới là một cấp trên chất lượng chứ.” Khóe miệng Lệ Thiên Nhận không tự chủ được giật giật, hắn đè nén lửa giận, thầm nghĩ không thể để người ngoài nhìn thấy trò cười này, cho nên cũng không để ý tới vấn đề xưng hô nữa, mà nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Cố Thanh Phong, vị này là chưởng môn Đan Hà Tông, Đan Khâu Sinh đại sư, ông ấy là đại sư luyện đan Tông sư cảnh, đồng thời cũng là sư phụ mà ta tìm cho ngươi, từ nay đến năm sau ngươi sẽ theo Đan đại sư đến Đan Hà Tông học luyện đan, chuẩn bị đối phó với Ngọc Long bí cảnh một năm sau.”
Cố Thanh Phong vừa nghe, chưa kịp cảm khái cái tên Đan Khâu Sinh, lập tức cực kì sợ hãi: “Đến Đan Hà Tông học một năm? Ta không đi.”
Hắn nghĩ cũng không thèm nghĩ liền từ chối, nói đùa gì vậy chứ, Đan Hà Tông là nơi quái quỷ nào chứ, đến nơi đó rồi, tiểu Thi mị yêu dấu một mình ở lại phải làm sao chứ? Bồ Yêu thân yêu kia kiếm không thấy ta thì phải làm sao?
Muốn ta rời khỏi Trấn Ma Ti? Nằm mơ!
Lệ Thiên Nhận ngây ra, không ngờ Cố Thanh Phong lại dám thẳng thừng từ chối mình, có điều nếu suy nghĩ lại cũng đúng, hắn đến lão Lệ còn dám gọi, còn có gì mà không dám nữa chứ.
Bây giờ Lệ Thiên Nhận có chút mơ hồ, hắn nhớ lại hình dáng mấy ngày trước Cố Thanh Phong còn cung kính gọi mình là đại nhân, tại sao mới qua mấy ngày, không chỉ đổi cách xưng hô gọi lão Lệ, còn dám thẳng thừng từ chối nữa? Mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đan Khâu Sinh ở một bên cũng bắt đầu tức giận trừng mắt, thân là cao thủ luyện đan, là người đứng đầu Đan Hà Tông, là một đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, bình thường bao nhiêu người muốn bái hắn làm sư mà hắn không nhận, vậy mà hôm nay lại có người từ chối?
“Đây là mệnh lệnh, ngươi bắt buộc phải đi.” Lệ Thiên Nhận ra lệnh
“Mệnh lệnh cũng không có tác dụng, ta nói không đi là không đi,” Cố Thanh trước giờ đều là mềm nắn rắn buông, bây giờ hắn rắn rồi, tự nhiên sẽ phải mềm mỏng.
Lệ Thiên Nhận hít thở một hơi, bao nhiêu năm rồi, từ lúc hắn chấp chưởng Trấn Ma ti đến nay, thì không có một người nào dám đứng trước mặt hắn từ chối hắn, hơn nữa còn tận hai lần!
“Cố Thanh Phong, ngươi có biết chống lại mệnh lệnh của cấp trên có hậu quả gì không?” Ngữ khí của Lệ Thiên Nhận ngày càng nghiêm nghị.
Cố Thanh Phong bĩu môi: “Lão Lệ, đừng có lấy chức quan đó ra hù dọa ta, lời nói của ta sẽ để lại đây, ta nhất định sẽ không đi Đan Hà Tông, nếu như ngài ép ta, vậy thì Ngọc Long cảnh của một năm sau ngài kêu người khác đi làm đi.”
Câu nói này của Cố Thanh Phong trực bóp chặt tử huyệt của Lệ Thiên Nhận.
Hắn nhất thời trầm mặc, trong kế hoạch của hắn, Cố Thanh Phong chính là lựa chọn tốt nhất để đi Ngọc long bí cảnh vì hắn có đủ tu vi linh hồn lực bậc cao thủ.
Cố Thanh Phong nhìn thấy đạt được mục đích, không khỏi cười lạnh, mặc dù không biết tiểu tử nhà ngươi có mưu đồ gì, nhưng nếu ngươi làm lão tử không vui, lão tử dứt khoát không làm nữa, xem ngươi phải làm sao!
Cố Thanh Phong bây giờ rất chính đáng, thứ nhất Lệ Thiên Nhận đã không thể đánh lại mình, thứ hai hắn lại đang nhờ vả mình, đây còn không phải là tùy ý mình quyết sao?
Đan Khâu Sinh đứng ở một bên nhìn đến sững sờ.
Từ lúc nào mà một Trừ ma sứ Huyền giai nhỏ nhoi lại có thể chống lại Trừ ma sứ Thiên giai một cách cứng rắn như vậy?
Điểm mấu chốt là Lệ Thiên Nhận hình như có chút kiêng dè, thực sự không dám làm gì Cố Thanh Phong.
Là có liên quan đến Ngọc Long bí cảnh sao?
Đan Khâu Sinh nghĩ một lúc liền phủ định suy nghĩ này, Ngọc Long bí cảnh trăm năm nay đã cắt đứt ảo tưởng của bao nhiêu anh hùng, phương pháp luyện thần căn bản không phải thứ con người có thể lĩnh ngộ được.
Vậy sự thật chỉ có một, Cố Thanh Phong này chắc chắn có lai lịch không nhỏ, nói không chừng là hậu duệ của đại nhân vật nào đó, mới có thể khiến Lệ Thiên Nhận không dám làm gì hắn.
“Cố Thanh Phong, ngươi đã quyết định sẽ đi Ngọc Long bí cảnh, vậy tại sao không muốn cùng Đan đại sư đi học luyện đan?” Ngữ khí của của Lệ Thiên Nhận dịu lại.
Trong lòng Cố Thanh Phong cười lạnh một tiếng, biết là mình nắm được thóp rồi.
Hắn quá quen thuộc với bộ môn này rồi, cuối cùng thì Bồ yêu cũng bị nắm thóp như thế.
“Học luyện đan cũng đâu cần thiết phải bái sư, ngài chỉ cần cho ta mấy quyển sách, ta tự học là được.” Cố Thanh Phong nói
Lời này vừa nói ra, Lệ Thiên Nhận còn chưa kịp nói, Đan Khâu Sinh ở bên cạnh không nghe được tiếp nữa, cũng không quan tâm Cố Thanh Phong có bối cảnh hay không, hắn cả đời theo đuổi việc luyện đan, ghét nhất là nghe người khác nói câu này.
“Giỏi cho tên nhóc không biết trời cao đất dày, luyện đan là một việc vô cùng kì diệu, ngươi còn muốn tự học? Đúng là người điên nói mơ.”
Cố Thanh Phong vừa nghe có người mắng mình là tên nhóc không hiểu biết lập tức không vui.
“Nè! Ông già kia, ta và lão Lệ nói chuyện liên quan gì đến ông? Ông bản thân không giỏi cần người dạy, thấy ta có thể tự mình học thành tài, ông ganh tỵ à?”
Đan Khâu Sinh nghe Cố Thanh Phong nói lời không khách khí như vậy, lập tực tức giận cười lại, ném ra một quyển công thức luyện đan: “Ngươi không phải tự học thành tài sao? Đây là công thức luyện đan của Bồi Nguyên đan, ngươi học một cái ta xem xem?”
“Ông kêu ta học ta phải học à? Ông là ai chứ!”
“Sợ rồi à? Haha.”
“Ông già, có dám cược với ta không?” Cố Thanh Phong bực bội nói.
“Có gì mà không dám?”
“Nếu như ta đọc một lần phương thức đã có thể luyện ra đan dược, thì coi như ta thắng, ngược lại thì ngươi thua thế nào?”