Chương 154: Động Tay Cái Là Được (1)
Cố Thanh Phong quăng ánh mắt về phía Đan Khâu Sinh, trong lòng cười khinh, tất nhiên là hắn biết nguyên liệu cho vào phải theo từng trình tự một, trong phương thuốc luyện đan cũng ghi rất rõ rồi mà. Nói tóm lại đưa thuốc nào vào lò luyện trước, thì dược liệu đấy được luyện hóa trước, tống tất cả vào chung một chỗ chẳng khác nào một đống hỗn độn, chân hỏa Thất Huyền sẽ luyện hóa tất cả dược liệu, sau đó trộn lẫn vào với nhau biến chúng thành tạp chất.
Luyện đan cũng giống hoá học, yêu cầu khắt khe về phản ứng hoá học nào có trước phản ứng hoá học nào.
Vậy tại sao hắn vẫn làm như thế, tất nhiên không phải ra vẻ rồi, chỉ vì ngại phiền quá thôi… Ờ được rồi, thật ra là ra vẻ đấy.
Sau khi đổ hết dược liệu vào, Cố Thanh Phong lập tức đậy nắp vạc lại, ngay đó phát động linh hồn lực cấp Tông sư cùng với thiên phú ngự hoả.
Dưới sự khống chế của hồn lực và thiên phú ngự hoả, trong lò luyện đan không ai nhìn thấy được, ngọn lửa giống hoa sen bảy sắc cầu vồng thoáng cái đã chia thành mười mấy phần nhỏ hơn, một phần lửa bao lấy hai loại dược liệu vừa bỏ vào, bắt đầu chia nhau ra luyện hóa.
Nếu Đan Khâu Sinh nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bị dọa đến ngây người trố cả mắt ra nhìn, bởi vì như vậy tương đương với cùng một lúc sử dụng hơn mười mấy lò luyện đan, tương đương với việc phải cẩn thận tỉ mỉ gấp mười mấy lần, việc này cần lượng lớn linh hồn lực đến mức nào mới làm được thao tác tinh xảo như vậy chứ?
Loại thủ thuật luyện đan này Đan Khâu Sinh cố thì cũng làm được, tuy nhiên không tài nào nhét tất cả chung vào một lò luyện đan rồi cùng lúc luyện chế được.
Bởi vì khoảng cách quá gần, trong quá trình luyện chế, mật độ của ngọn lửa cũng khó điều chỉnh.
Đan Khâu Sinh không làm được cũng bởi lão chỉ biết khống hỏa, chứ không biết ngự hỏa như Cố Thanh Phong.
Nhờ sự giúp đỡ của thiên phú ngự hỏa, hơn mười mấy đụm lửa không cháy lan vào với nhau, trật tự có riêng rẽ, giống như một người máy đã lập trình sẵn, toàn bộ đều tự động luyện chế phần công việc của mình.
Dược liệu thoáng cái đã bị nung chảy thành thứ nước thuốc màu xanh non sóng sánh, qua một lượt luyện chế của Thất Huyền Chân Hoả, tất cả các tạp chất đều đã được loại bỏ, chỉ còn sót lại những gì tinh túy nhất.
Sau đó Cố Thanh Phong dùng linh hồn lực cấp Tông sư điều khiển dược dịch, bắt đầu phối hợp theo trình tự, phản ứng nào có trước phản ứng nào, sinh ra chất gì, sau đó chất mới được tạo ra sẽ phản ứng với những chất khác.
Vố số phản ứng hoá học diễn ra cùng một lúc, hiệu suất luyện đan tăng lên gấp hàng mấy lần.
Chỉ cần đợi thêm thời gian khoảng một nén nhang thì Hủ Cốt Đan đã luyện chế xong.
Khoé môi Cố Thanh Phong lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng.
Mà trong mắt của Đan Khâu Sinh, Cố Thanh Phong chỉ đổ tất cả dược liệu vào cùng một lúc, sau đó không làm gì mà cứ đứng đực ra đấy.
Cứ như thể đan đỉnh tự biết luyện đan ấy.
Vớ va vớ vẩn thế không biết nữa.
Lúc trước hắn luyện đan, phải biết khống chế nhiệt độ, tóm lại ngọn lửa dễ bùng lên, rất khó điều khiển, hơn nữa không cẩn thận để nhiệt độ cao hơn một chút, hoặc thấp hơn một chút đều có thể dẫn đến thất bại, còn phải dùng linh hồn lực để canh chừng sự biến đổi của dược liệu, đợi đến khi nó biển đổi thành một trạng thái gì đấy, thì cũng phải điều chỉnh ngọn lửa cũng phải theo một nhiệt độ thích hợp, đây đều phải dựa vào kỹ năng sống đúc kết lại được, làm gì có kiểu người đổ hết vào sau đó mặc kệ như thế kia.
Đến cả nấu ăn ngươi còn phải đảo khuấy kiểm soát ngọn lửa, nói gì là luyện đan.
Phí cho cả một đống dược liệu thượng hạng.
Đan Khâu Sinh thầm tiếc rẻ, có điều nghĩ đến những viên đan dược Cố Thanh Phong mang ra vừa nãy, tức thì cảm thấy đáng giá, hiện giờ điều khiến lão không yên lòng nhất là, nhỡ đâu thằng nhõi này không chịu nhận thua thì làm sao giờ?
Nghĩ đến đây, Đan Khâu Sinh không nhịn được nhích lại gần chỗ Cố Thanh Phong để đan dược.
Lão quyết định, ngộ nhỡ Cố Thanh Phong không nhận thua, thì lão sẽ vơ lấy đống đan dược này đút luôn vào túi, cho dù sau lưng Cố Thanh Phong có chỗ dựa lớn đến mức nào, thì các thế lực đằng sau lưng cũng không thể vì một vụ cá cược mà đắc tội một bậc thầy luyện đan Tông sư cảnh đâu nhỉ.
Sau một nén nhanh.
“Xong.” Cố Thanh Phong thản nhiên nói, rồi nhấc nắp vạc lên.
Đan Khâu Sinh cười mỉa, lão phu luyện mau nhất cũng phải mất cả một canh giờ, ngươi chỉ dùng một nén nhanh đã xong rồi á? Không khéo vừa mở nắp cái nổ cả lò luyện đan giờ?
Lão bình tĩnh lùi lại về sau hai bước, tránh qua một bên né lò luyện đan ra, đồng thời cũng rút ngắn khoảng cách trăm bình đựng đan dược kia gần thêm một bước, thậm chí còn chuẩn bị giơ tay cầm lấy.
Đang lúc lão mới nhét được một chai thuốc vào lòng cũng là lúc một mùi thuốc kỳ lạ đột nhiên lan ra.
Động tác của Đan Khâu Sinh khựng lại, cái mùi thuốc quen thuộc này! Sao lại có thể?!
Không ngờ lại chính là Hủ Cốt Đan.
Lão nhìn Cố Thanh Phong chằm chằm, thấy được mười bốn viên đan dược màu đỏ tím tròn xoe nằm im lìm trong tay Cố Thanh Phong.
Đúng là Hủ Cốt Đan rồi.
Giống như thứ càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm, tựa như hoa hồng đều có gai, thứ thuốc độc có độc tính càng mạnh thì màu sắc càng rực rỡ.
“Làm cái gì đấy ông kia? Ông thua rồi còn dám ăn cắp đan dược của ta à?”
Đan Khâu Sinh bấy giờ mới giật mình thảng thốt, chỉ biết buột mồm nói “không thể nào”, đâu nghe lọt tai lời mỉa mai của Cố Thanh Phong.
Chỉ lắc mình cái đã lao đến bên cạnh Cố Thanh Phong, bắt lấy Hủ Cốt Đan nghiên cứu cẩn thận.
Càng nhìn càng hoảng.
Mùi hương này, màu sắc này, đây chính là Hủ Cốt Đan hàng thật giá thật.
Thế nhưng làm sao có thể thế được, chỉ bằng một nén hương, một lò luyện ra được mười bốn viên, thậm chí còn là lần đầu tiên luyện đan nữa?
Cho dù mạnh như lão phu đây cũng phải tốn một canh giờ, cố lắm một lò cũng chỉ luyện ra được năm viên, cái thằng này một hơi mười bốn viên, chẳng phải có nghĩa, không hao tốn một tý dược liệu nào hết à?
“Không thể nào! Nhất định là huyễn thuật, ngươi đã hạ huyễn thuật lên người lão phu từ lúc nào?” Đan Khâu Sinh không thể tin nổi nói.
“Dừng!” Cố Thanh Phong khinh thường đáp: “Có phải huyễn thuật hay không, lão cứ nếm thử cái là biết ngay mà?”