Chương 155: Động Tay Cái Là Được (2)
Cố Thanh Phong cố ý đùa lão đấy, ai dè cái lão Đan Khâu Sinh này cố chấp đến thế, đã cho rằng cái Hủ Cốt Đan này không phải thật, chắc chắn là do Cố Thanh Phong dùng thủ đoạn nào đấy làm ra đan dược giống nó như đúc thôi. Cho nên lão cầm luôn một viên Hủ Cốt Đan nuốt chửng vảo bụng.
Chỉ một lát sau, hai mắt Đan Khâu Sinh co giật, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch, phun một ngụm máu tươi tuôn ra như suối, sau đó cảm thấy xương cốt mình mềm nhũn, dường như toàn bộ cơ thể sắp tan ra vậy.
“Sao lại là… hàng thật!” Đan Khâu Sinh vừa nôn ra máu vừa kinh hoàng nói.
Khiến Cố Thanh Phong hoảng hồn: “Ê ê ê, lão già, lão đừng có chết, lão định vu oan giá hoạ ta đấy à?”
Hắn không ngờ lão già này lại ngay thẳng đến thế, dám lấy thân thử độc thật.
Đan Khâu Sinh bấy giờ mới phản ứng lại, vội vàng lôi thuốc giải độc Hủ Cốt Đan ra uống vào, đến đó sắc mặt mới chuyển tốt lên.
Được một hồi, Đan Khâu Sinh dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Cố Thanh Phong.
Trong lòng nhiều cảm xúc rối ren trộn lẫn, bây giờ lão không tài nào hiểu nổi, tại sao thằng này ném hết dược liệu vào bên trong cùng một lúc, sau đó đứng nhìn là đan dược tự động luyện thành, chẳng lẽ đây là thủ pháp luyện đan mới phát minh?
“Rốt cuộc ngươi đã làm như thế nào?” Đan Khâu Sinh hỏi.
“Động tay cái là được mà?” Cố Thanh Phong vừa nói vừa đi đến trước mặt Đan Khâu Sinh, moi lọ đan dược vừa nãy lão ta đút vào trong ngực lão, rồi nhân tiện lấy lại Hủ Cốt Đan ban nãy mình mới luyện chế xong.
Đan Khâu Sinh ngây người ra nhìn, nhưng không ngăn lại.
Mãi đến khi Cố Thanh Phong chuẩn bị lấy Thất Huyền Đỉnh cất đi, lão mới tỉnh hồn lại.
“Khoan đã, ngươi phải nói cho ta biết ngươi làm như thế nào, không nói thì đấy là do ngươi ăn gian, trận này không tính.”
Cố Thanh Phong nghe xong khó chịu lắm, nói: “Lão khú đế kia, đừng có cậy già mà lên mặt nhá, thua thì phải biết nhận thua biết không hả, lão bảo không tính mà không tính được hả? Da mặt lão dày thế? Còn muốn biết thủ pháp luyện đan độc môn của ông đây, mơ đi!”
Đan Khâu Sinh bị chửi cho mặt thoắt đỏ rồi trắng, nhưng lão vẫn không nhịn nổi tò mò trong lòng, nhắm mắt nói: “Cố tiên sinh, lão hủ không cầu ngài dạy ta thủ pháp độc môn, chỉ muốn ngươi giải đáp lòng nghi hoặc của lão hủ, lão hủ nguyện dùng bảo vật để đổi.”
Nói xong lấy ra một viên thuốc.
“Đây là một viên Phá Cảnh đan lão phu lấy được từ bên trong một di tích thượng cổ, có thể gia tăng tỷ lệ đột phá của võ giả, dùng viên thuốc này, muốn đột phá lên Nội Khí cảnh có thể nắm chắc được tám phần mười, Chân Khí cảnh thì năm phần mười, Cương Khí cảnh thì hai phần mười, Tông sư thì không được, viên thuốc này trị giá ngàn vàng, chỉ cần ngươi có thể giải đáp lòng nghi vấn của lão phu thì lão phu tặng nó cho ngươi.”
Phá Cảnh đan?
Cố Thanh Phong vừa nghe lão già giới thiệu xong, lập tức nghĩ đây là thứ tốt, có thể nâng cao cơ hội đột phá, mặc dù bây giờ hắn không cần đến thứ này, nhưng ai lại từ chối đồ tốt bao giờ?
Huống hồ thủ pháp luyện đan của hắn cũng chẳng có mánh khoé gì hết, dựa hết vào thiên phú, vốn chẳng sợ nói cho người khác biết.
Suy nghĩ một lát, Cố Thanh Phong đồng ý: “Đưa Phá Cảnh đan ra đây, ta nói cho lão biết.”
Đan Khâu Sinh lấy Phá Cảnh đan ra, rồi dùng gương mặt mong đợi chăm chú lắng nghe.
Cố Thanh Phong cũng là người giữ chữ tín, cũng không có ý lừa người ta làm gì, thành thật nói: “Nhìn thì tưởng ta ném hết dược liệu vào trong, nhưng thật ra ta đang khống chế lửa. Tách ngọn lửa thành mười mấy phần nhỏ. Luyện chế riêng rẽ các loại dược liệu khác nhau ra. Tương đương với việc khởi động mười mấy lò luyện đan cùng lúc nổi lửa, đợi chúng được luyện chế xong thì tiếp tục để chúng tổ hợp lại theo một thứ tự xác định. Cuối cùng thành đan.”
Đan Khâu Sinh trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Thanh Phong, cảm thấy mình như đang nghe thiên thư.
Tâm trạng của lão bây giờ chắc chắn có rất nhiều học sinh dốt đã trải nghiệm rồi đấy.
Giống việc học dốt đi hỏi học giỏi, sao mày học được nhiều từ mới tiếng Anh thế, có bí quyết gì đấy đúng không?
Học giỏi bảo mấy từ đơn tiếng Anh này khó nhớ lắm, cậu thử đặt nó vào trong một ngữ cảnh, sau đó học thuộc cả câu dài thì dễ học hơn đấy.
Học dốt: ???
Nếu tao mà nhớ được cả câu dài thì tao còn phải hỏi mày có cách nào để học được từ đơn làm gì? Đúng là mày không muốn nói bí quyết cho tao biết rồi, sợ tao học vượt qua mày chứ gì.
Đây là cảm nhận của Đan Khâu Sinh.
“Vớ vẩn, chia lửa thành mười phần, chưa bàn đến việc làm sao ngươi có thể khống chế được điêu luyện thế, riêng cái chuyện trong không gian hẹp, mười đụm lửa không tác động lẫn nhau đã là một vấn đề rồi, có dược liệu cần nhiệt độ cao, có dược liệu cần nhiệt độ ôn hoà, hai loại lửa này đặt gần một chỗ, lửa cao hơn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lửa thấp hơn, không thể nào làm thế được!”
Đối mặt với câu hỏi của Đan Khâu Sinh, Cố Thanh Phong không cãi lại, mà vỗ tay một cái.
Chân hỏa Thất Huyền trong Thất Huyền Đỉnh giống như vật sống, chớp mắt đã chia thành hai nửa nhảy lên đầu ngón tay trỏ và ngón giữa của Cố Thanh Phong, nhiệt độ của hai ngọn lửa còn khác nhau hoàn toàn, một ngọn thì nóng bỏng, một ngọn thì lạnh ngắt.
Cố Thanh Phong búng tay cái, giơ ngón tay ra trước mặt Đan Khâu Sinh.
Đan Khâu Sinh sững người, lão chết trân nhìn hai ngọn lửa gần như như vậy nhưng nhiệt độ lại khác hẳn nhau kia, tam quan bị đảo lộn.
Loại cảm giác này giống như nhìn thấy tảng băng đang bốc cháy ấy.
“Sao có thể được?” Đan Khâu Sinh kinh ngạc nói.