Chương 178: Lấy Thân Mình Phá Vỡ Rào Cản âm Thanh
Sức mạnh cơ thể khủng khiếp nổ tung mặt đất ra thành một hố sâu, Cố Thanh Phong mượn lực phản chấn xuyên thủng không khí lao thẳng về phía trước. Trên không trung, hai chân Cố Thanh Phong đạp mạnh vào không khí, chớp mắt, một tiếng nổ tung vang lên, cơ thể hắn nháy mắt cũng bay tung lên, như một quả tên lửa phóng thẳng lên, biến mất ở phía chân trời.
Hắn bay lượn trên không trung, ngọn gió dưới chân dường như đã hoá thành một con đường thật sự, cung cấp cho hắn lực phản chấn để hắn bay đi xa hơn nữa.
Nói hắn bay, thà rằng nói hắn đang chạy trong không trung thì giống hơn.
Thể chất mạnh giúp hắn có sức đạp gió mà đi.
Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!
Hàng loạt tiếng âm thanh phát nổ vang lên dưới chân Cố Thanh Phong, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, dường như đã đạt đến giới hạn nào đó.
Rốt cuộc, đợi đến khi tiếng nổ âm thanh cuối cùng vừa sứt, Cố Thanh Phong đột nhiên phát hiện, thế giới tĩnh lặng vô cùng.
Bởi vì hắn chỉ dựa vào cơ thể thôi đã phá vỡ rào cản âm thanh, đã bỏ lại âm thanh ở sau lưng, cho nên thế giới mới im lặng đến vậy.
Lấy thân mình phá vỡ rào cản âm thanh.
Hoá ra cơ thể mình đã mạnh đến nhường này rồi sao?
Cố Thanh Phong âm thầm xuýt xoa.
...
Trong một sơn động không tên bí ẩn nào đó, Bồ Yêu đang tu luyện, dù sao nó cũng vừa nuốt chửng Huyết Ma xong, đã lấy được sức mạnh cường đại. Có điều những thứ này đến quá nhanh, tựa như việc rắn nuốt chửng một con voi, phải tiêu hoá mới ổn định được cảnh giới của mình.
Trong lúc tu luyện, Bồ Yêu đột nhiên nhướn mày, bởi vì nó đột nhiên phát hiện ấn ký truy hồn thuật trong cơ thể Cố Thanh Phong đã biến mất.
Chẳng qua nó cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng là thần, loại bỏ ấn ký cũng rất đơn giản, không đáng để ngạc nhiên, chẳng qua đột nhiên không biết được hướng đi của Cố Thanh Phong, khiến trong lòng nó có chút thấp thỏm.
Nhưng sau khi nó nhìn ra tầng tầng lớp lớp trận pháp bày ra ngoài sơn động, mới thoáng yên tâm chút.
Dùng một hơi chạy hàng ngàn dặm, còn bày ra nhiều trận pháp như thế, đến cả thần cũng không tìm được nữa là.
Vả lại, lúc mình chạy trốn thì Cố Thanh Phong cũng chưa đuổi theo ngay, mà đứng tại đó ngẩn người hồi lâu, xem ra hắn cũng không định bắt nó lại.
Sau một hồi tự an ủi bản thân, Bồ Yêu nhét tim vào trong lồng ngực, tiếp tục củng cố cảnh giới.
Thời gian từ từ trôi đi, ngay lúc Bồ Yêu chìm đắm vào trong việc tu luyện, Cố Thanh Phong lặng lẽ đi đến.
Cố Thanh Phong rất thông minh, lúc hắn còn cách Bồ Yêu cả trong vòng ngàn dặm, thì không dùng tốc độ cơ thể phá âm thanh nữa, bởi vì động tĩnh quá lớn, cho nên hắn đổi sang chạy trên mặt đất, lẳng lặng đến gần.
Chỉ dựa vào huyễn linh quỷ diện và linh hồn kiến thần bất hoại, khí tức trên người hắn không lộ ra một tí nào hết, ngay lúc Bồ Yêu không hay biết, hắn đã đến trước cửa sơn động.
Cố Thanh Phong đứng ở cửa sơn động, tuy nhiên không tuỳ tiện đi vào, bởi vì hắn thông qua phá vọng chi đồng nhìn ra mười tầng trận pháp ở ngoài cửa động.
Có báo động, có phòng ngự, còn có loại để che đậy khí tức, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau giống như một chiếc bánh ngàn lớp vậy.
Cố Thanh Phong căn bản không hiểu về trận pháp, nếu cứ xông vào như vậy, e rằng còn chưa tiếp cận đến Bồ Yêu thì đã bị phát hiện ra rồi.
Nhưng cũng may hắn có phá vọng chi đồng, là cặp mắt có thể nhìn thấy được pháp tắc, dùng để phá trận đúng là vô cùng dễ dàng.
Dưới cặp mắt phá vọng, những điểm mấu chốt, điểm yếu nhất trong trận pháp đều hiện lên rõ mồn một. Cố Thanh Phong lại dùng linh hồn lực như thuỷ triều ập đến chỗ tiết điểm, điểm yếu của trận pháp. Hơn mười tầng trận chỉ dùng khoảng thời gian trong chốc lát, tất cả lặng lẽ bị phá ra hết.
Cố Thanh Phong mỉm cười, lặng lẽ chui vào trong sơn động.
Trong sơn động, Bồ Yêu đang tu luyện đột nhiên tim đập nhanh bất thình lình một cách vô cớ chưa có bao giờ, dường như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Bỗng, nó mở hai con mắt nhắm nghiền, sau đó đờ ra.
Chỉ vì nó nhìn thấy một gương mặt đẹp trai vô cùng, đang cười híp mắt nhìn mình.
Bồ Yêu có vẻ vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, cho dù như nào thì nó cũng nghĩ không thông nổi, dựa vào sức mạnh của mình bây giờ, sao lại có người trong lúc thần không biết quỷ không hay mò đến trước mặt nó.
Có biết nó đã đến Hóa Long cảnh rồi không?
Chả lẽ người trước mặt này giống Cố Thanh Phong, cũng là thần?
Soạt!
Bồ Yêu đứng phắt dậy, toàn thân vào trạng thái phòng thủ nhìn cái người đẹp không giống nhân loại chằm chằm, nói: “Ngươi là ai?”
Cố Thanh Phong khẽ mỉm cười, nói một câu suýt nữa khiến Bồ Yêu sợ đến hồn phi phách lạc: “Bồ Yêu bé cưng ơi, đến cả ta ngươi cũng không nhận ra à?”
Ngôn từ thân thuộc và uyển chuyển kia làm trái tim Bồ Yêu tức thì ngừng đập.
Cố Thanh Phong rất hài lòng trước hiệu quả mình tạo thành, một câu nói khiến kẻ chỉ xếp dưới thần sợ đến mức này, e rằng không ai có thể làm được?
Ngay lúc hắn đang định nói tiếp, Bồ Yêu đột nhiên xoay người đâm thẳng về phía tường sơn động, sau đó cố đục vài trăm thước trong một sơn động dài mấy chục mét, xuyên thẳng qua thế núi, bỏ chạy không quay đầu lại.
Cố Thanh Phong: “...”
Cố Thanh Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn lỗ thủng xuyên qua ngọn núi…
Đệt, thiết đầu công chính là đây!
Ấy đừng, ít nhất cũng phải để người ta nói xong rồi hẵng chạy chứ?
Đoàng!
Dưới chân Cố Thanh Phong phát lực, đập nứt cả sơn động, tiếng nổ âm thanh đột nhiên vang lên, không khí tức thì bị xé toạc.
Cơ thể hắn trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, đuổi theo hướng Bồ Yêu.