Chương 177: Cố Thanh Phong Ngươi Là Thần Sao? (2)
Nó là người thông minh còn biết ngấm ngầm chịu đựng, nếu không cũng sẽ không nhẫn nhịn suốt mấy trăm năm hiến kế cho Huyết Ma, những hành vi không kiêng nể gì trước đó của Cố Thanh Phong đã khiến nó nghi ngờ. Từ khi tiếp xúc với Cố Thanh Phong tới giờ, Cố Thanh Phong luôn mang đến cho người ta một loại cảm giác, loại cảm giác giống như hắn chưa bao giờ coi trọng Bồ Yêu.
Hơn nữa ánh mắt Cố Thanh Phong nhìn nó luôn rất kì lạ, đó là ánh mắt hưng phấn hiếu kì xen lẫn vui vui mừng, giống như đang nhìn con mồi.
Từ lúc bắt đầu quen biết trong lòng đã hoài nghi về Cố Thanh Phong, cùng với việc càng tiếp xúc sự nghi ngờ càng tăng cao, cho đến khi linh hồn của Huyết Ma chết trong tay của hắn…….
Kể từ lúc đó, tiếng chuông cảnh báo trong lòng của Bồ Yêu cũng vang lên.
Linh hồn của Huyết Ma dù sao cũng có một tia Thần ý, loại năng lượng có thể đụng tới Thần, ngoài bản thân Thần ra, ai có thể dễ dàng tiêu diệt chứ?
Đặc biệt mà sau khi Cố Thanh Phong để mặc cho hắn chiếm đoạt Huyết Ma, cảm giác bất an kỳ lạ trong lòng Bồ Yêu càng mạnh, suy đoán Cố Thanh Phong là Thần càng thêm chắc chắn.
Thực ra Bồ Yêu sớm đã muốn chạy, nhưng bởi vì nó thèm khát Thôn Thiên Ma Thể, lại sợ Cố Thanh Phong là đang phô trương thanh thế, cho nên cuối cùng vẫn ra tay thăm dò.
Lúc thăm dò, nó không chọn xáp lá cà cận chiến, mà là công kích từ xa, là vì sợ lát nữa sẽ không dễ dàng chạy trốn được.
Vì vậy, lúc nó phát hiện Cố Thanh Phong không hề hấn gì, không nói nhiều lời, lập tức cao bay xa chạy.
Cố Thanh Phong đứng tại chỗ, càng nghĩ càng hận, miếng ăn tới mồm còn bay nữa à?
Lẽ nào cái tên này ăn chắc một phát giết được ta trong nháy mắt? Đến nhìn còn không buồn nhìn thi thể một cái?
Ấy khoan đã! Không đúng!
Cố Thanh Phong đột nhiên nghĩ ra, Bồ Yêu này không phải không có tự tin quay đầu lại nhìn, mà đang… chạy trối chết!
Bởi trong mắt Bồ Yêu thì nó vẫn luôn cho rằng ta là Thôn Thiên Ma Thể, cái thứ dị thể thiên mệnh cường đại này, đến cả Huyết Ma nhìn thấy cũng phải thèm thuồng, Bồ Yêu đương nhiên cũng không thể từ chối được rồi.
Với cả, thân là kẻ xếp sau Thần của chúng nó, không thể nào không cảm nhận được ta sống hay chết cả.
Cho nên chân tướng chỉ có một, Bồ Yêu nhất định đã nhìn thấy ta bình yên vô sự, bị dọa cho chạy mất dép.
Ôi!
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Phong thở hắt một hơi: “Bồ Yêu ơi là Bồ Yêu, ngươi phải mạnh mẽ lên chút chứ? Thử thêm vài lần nữa coi? Một đòn còn đánh chưa xong, đã cao chạy xa bay là như thế nào? Rõ một con yêu ma, đáng tiếc đầu óc có vấn đề, sau này ra ngoài đừng có bốc phét mình chỉ xếp hạng dưới thần nữa, mất mặt!”
Hầy!
Cố Thanh Phong càng nghĩ càng thấy thiệt thòi, không nhịn được thở dài.
Ngươi nói xem, vất vả lắm linh hồn mới đạt mức kiến thần bất hoại, vốn chỉ muốn để sức mạnh cơ thể cũng có thể đạt đến mức Hóa Long cảnh đỉnh phong, sau đó bản thân mình dựa vào tu vi Tụ khí thất trọng ở cái thời đại đào không ra Thần cảnh này, treo cả thế giới lên đánh, ngẫm lại có kích thích không cơ chứ?
Tiếc là Bồ Yêu chạy mất rồi.
Bồ Yêu vừa chạy đi, con đường thành thần trong nháy mắt xa vời, sau đó đi đâu tìm được đại yêu mạnh như vậy nữa đây?
Yêu ma giống Bồ Yêu có thực lực, có chỉ số thông minh, có dã tâm tốt thế này, trong thế gian này đúng là hiếm có khó tìm.
Càng nghĩ, cuối cùng Cố Thanh Phong quyết định, tuyệt đối không thể để Bồ Yêu chạy mất được, hắn phải vắt kiệt Bồ Yêu đến từng giọt nước cuối cùng.
Thậm chí hắn còn muốn giúp Bồ Yêu thành thần nữa!
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Phong lần nữa cảm nhận vị trí của Bồ Yêu, phát hiện nó đứng lại không di chuyển.
Vì thế hắn vội vàng chạy về phía Bồ Yêu, tuy nhiên mới đi được hai bước, Cố Thanh Phong đột nhiên đứng khựng lại.
“Không được, tốc độ thằng kia nhanh hơn ta, hơn nữa trên người ta còn có truy hồn thuật, một khi chạy lại gần nó, nhất định nó sẽ chạy trốn tiếp, cứ xoá ấn ký truy hồn thuật trước đã.”
Cố Thanh Phong lập tức phát động linh hồn lực mạnh đến biến thái cộng thêm một tia thần ý, bắt đầu quét qua toàn bộ cơ thể lẫn linh hồn của mình.
Ấn ký truy hồn thuật được khắc trên linh hồn, vô cùng bí mật, đến cả cường giả Hóa Long cảnh cũng không thể nào phát hiện ra được, chỉ khi linh hồn xảy ra biến chất vượt qua mức kiến thần bất hoại mới có thể phát hiện ra.
Chẳng mấy chốc, Cố Thanh Phong đã tìm được một ấn ký bé xíu giấu trong linh hồn, sau đó chỉ hơi nghĩ lát, linh hồn lực ngang tàng chớp mắt đã xoá sạch ấn ký đó, giờ, Bồ Yêu không bao giờ biết vị trí của hắn ở đâu nữa.
Mà Bồ Yêu thân là yêu ma Hoá Long cảnh, nhưng hoàn toàn không có cách nào xoá được ấn ký mà Cố Thanh Phong để trong linh hồn nó, chỉ có thể đơn phương lần theo dấu vết.
Sau khi xoá ấn ký xong, Cố Thanh Phong vẫn cảm thấy không an toàn, một khi đến gần Bồ Yêu quá, bằng sức mạnh của Bồ Yêu chắc chắn sẽ bị phát hiện, rồi chạy trốn tiếp, nên phải giấu hơi thở của bản thân đi đã.
Chỉ thấy Cố Thanh Phong lấy hạ phẩm linh binh Thiên giai “Huyễn linh quỷ diện” đeo lên mặt, ngay lập tức biến thành gương mặt đẹp trai kinh thiên động địa kia.
Huyễn linh quỷ diện có thể tuỳ ý thay đổi khí tức của bản thân, cho nên hắn dựa vào mặt nạ này để che giấu toàn bộ khí tức của chính mình.
Nếu như không dùng mắt thường tận mắt nhìn thấy cơ thể hắn, chỉ bằng cảm nhận thì không thể nào phát hiện ra được.
Nhưng Cố Thanh Phong vẫn cảm thấy chưa đủ, vì thế hắn lại dùng linh hồn lực chứa thần ý bao phủ lên toàn thân, cắt đứt khí tức hoàn toàn.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Cố Thanh Phong giờ mới hơi yên lòng.
Thế này trừ khi là thần ra, thì căn bản không kẻ nào phát hiện ra được.
Sau đó, dưới chân Cố Thanh Phong bỗng phát lực.
Đùng!