Chương 180: Diều Hâu Vồ Gà Con (2)
Đây là một đại môn phái hùng mạnh có được truyền thừa suốt năm trăm năm, tọa lạc ở phủ Vũ Lăng. Là một tông môn mạnh nhất cả phủ châu, đệ tử trong môn cũng phải đến cả hàng trăm ngàn. Xếp hạng Tông Sư có hơn mười vị, tông chủ lại là một Đại Tông Sư, phía trên tông chủ còn có một vị Thái thượng trưởng lão, là một cường giả Hóa Long cảnh nhị trọng thiên đã sống mấy trăm năm. Thực lực như vậy, đủ để xưng làm đệ nhất phủ Vũ Lăng, cho dù ở toàn bộ vương triều Đại Viêm, cũng có tiếng tăm lừng lẫy.
Một ngày này, Chân Vũ tông vẫn như thường lệ, cả tông môn từ trên xuống dưới đều trong cảnh yên bình.
Đột nhiên!
Cách đó mấy ngàn dặm, có một luồng khí tức khủng khiếp kinh người, luồng khí tức đó mạnh tựa cuồng phong bạo vũ, dường như có thể bao phủ lấy toàn bộ Chân Vũ tông. Tuy nhiên bởi khoảng cách quá xa, đến cả đệ tử có thực lực kém nhất cũng không phát hiện ra.
Cũng vào chính ngày này, rất nhiều đệ tử của Chân Vũ tông, lần đầu tiên nhìn thấy Thái thượng trưởng lão Hóa Long Cảnh đã bế quan nhiều năm.
Thái thượng trưởng lão trong ánh mắt của tất cả chúng đệ tử bay lên không, dưới ánh mắt kính ngưỡng của vô số người giống, như một vị thần đứng ở giữa bầu trời vậy. Mọi người đều đang đoán xem Thái thượng trưởng lão lần này xuất quan để làm cái gì.
Tông chủ của Chân Vũ tông và cô số Tiên Thiên Tông Sư cũng nghe tiếng chạy đến rồi. Tông chủ bay đến bên cạnh Thái thượng trưởng lão, đứng ở vị trí thấp hơn lão ta cung kính hỏi: “Thái thượng trưởng lão, ngài đang có chuyện gì ạ?”
Sắc mặt Thái thượng trưởng lão nghiêm nghị nặng nề, ánh mắt nhìn chăm chú về phương xa: “Có một vị cường giả Hóa Long cảnh đỉnh phong đang cấp tốc chạy về phía Chân Vũ tông.”
Sắc mặt tông chủ trong nháy mắt cũng thay đổi: “Hóa Long cảnh đỉnh phong? Chẳng lẽ quốc sư của Vương triều?”
Thái thượng trưởng lão lắc đầu: “Kẻ đến không phải người, mà là yêu.”
Mặt tông chủ kinh hãi đến tái lợt, vừa định nói cái gì đó, đã thấy Thái thượng trưởng lão bay về phía sơn môn.
Mà sau đó chốc lát, phong vân đột biến, khí áp hạ thấp, tất cả đệ tử Chân Vũ tông đều cảm thấy tim đập nhanh thình thịch, dường như có một kẻ nào đó vô cùng khủng bố sắp xuất hiện.
Vô số người ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, chỉ thấy những đám mây trên bâu trời dừng như bị một trận cuồng phong xoắn nát, biến mất sạch, một bóng người mặc áo choàng đen từ trên trời chạy như bay đến.
Chính là Bồ Yêu đang chạy như điên vì mạng sống của mình.
Thái thượng trưởng lão thầm nghĩ đúng là lai giả bất thiện, thế nhưng đằng sau chính là tông môn, phải cắn răng tiến lên truóc: “Vị yêu tộc đạo hữu này, không biết tại sao lại đến Chân Vũ…”
“Cút ngay!”
Bồ Yêu quát to một tiếng, trên bầu trời như vang lên một luồng sấm sét.
Một làn sóng năng lượng rung chuyển mạnh mẽ ngay lập tức ập đến, chỉ kịp thấy một bàn tay máu che phủ cả bầu trời từ đằng sau lưng Bồ Yêu đông tụ lại, sau đó đập mạnh về phía Thái thượng trưởng lão.
Sau đó các đệ tử Chân Vũ tông được nhìn thấy một cảnh cả đời khó quên, Thái thượng trưởng lão bọn họ sùng kính không gì sánh bằng, giống như một con ruồi, bị kẻ mặc áo choàng đen kia đập bay. Sau đó như một vì sao băng, rơi xuống lòng đất, tạo thành một hố lớn hình người.
Mà hung thủ chính là kẻ mặc áo choàng đen kia không có ý dừng lại chút nào, hay nói cách khác không thèm nhìn Thái thượng trưởng lão một cái, tiện đà biến mất ở tít tắp chân trời.
Trong phút chốc, toàn bộ Chân Vũ tông lặng ngắt như tờ.
Sau đó, đoàng!
Thái thượng trưởng lão từ dưới đất bay lên, lúc này mặt lão ta trắng bệch, khoé miệng dính máu, quần áo xộc xệch.
“Thái thượng, ngài không sao chứ?” Tông chủ kéo theo một đám Tiên thiên Tông Sư chạy vội đến.
Thái thượng trưởng lão lắc đầu, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Không ngờ trên đời này vậy mà còn có một con yêu ma mạnh đến vậy, sức mạnh này đúng là ngang hàng với quốc sư đương triều. Tuy nhiên nhìn sắc mặt thứ cẩu vật này kinh khủng vô cùng, giống như đang chạy trối chết vậy, chẳng lẽ đang có ai đó săn lùng nó?
Nhưng sao thế được, yêu ma đã đến Hoá Long Cảnh đỉnh phong, hiện giờ trần đời này còn ai có thể khiến thứ này chạy loạn như thế? Đến cả quốc sư tới khéo cũng không làm được.
Chẳng lẽ là Thần?”
Thái thượng trưởng lão bị suy nghĩ của mình doạ cho càng thêm sợ hãi, lão vội vàng quay về phía đám người tông chủ nói: “Các ngươi mau mở hộ sơn đại trận ra ngay, không được ra ngoài, sự tình trọng đại, lão phu phải cấp tốc chạy đến đế đô gặp mặt quốc sư đã.”
Thái thượng trưởng lão vừa nói, vừa cấp tốc bay thẳng lên không trung.
Đúng lúc này, từ đằng xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ đùng đoàng đinh tai nhức óc.
Ruỳnh!
Thái thượng trưởng lão theo bản năng quay đầu lại nhìn, sau đó chỉ kịp thấy một bóng người cấp tốc bay thẳng về phía mình, vừa lúc lão lại cản đường đối phương.
Đồng tử của lão tức thì co lại thành hình cái kim, sao lại thế được, sao lại không cảm nhận được bất cứ vết tích nào hết vậy, nếu không nghe thấy âm…
“Đừng cản đường!”
Đoang!
Thái thượng trưởng lão chỉ cảm thấy bản thân như bị con mãnh thú thái cổ nào đấm húc thẳng vào.
Cơ thể giống vì sao băng, lần nữa đập mạnh xuống đất.
Lão vừa dưới đất đi lên, giờ lại quay trở về lòng đất.
Thái thượng trưởng lão dính hai lần bị thương, dù có là cường giả Hóa Long Cảnh, cũng không tránh nổi bắt đầu trợn trắng mắt, mất ý thức hôn mê bất tỉnh.
Ngay lúc lão vừa hôn mê, trong đầu vẫn còn xuất hiện khuôn mặt thoáng qua của cái người nãy vừa va vào lão.
Thiên hạ này sao còn có nam tử đẹp đến vậy chứ?