Chương 199: Lý Tiểu Thúy (2)
Thanh Vân Tước bay suốt một ngày, cuối cùng ba người Cố Thanh Phong đã đến ngọn Thanh Sơn nơi có Ngọc Long bí cảnh. Cố Thanh Phong nhìn ngọn núi xanh quen mắt kia, trong lòng thầm nghĩ, hình như thật đúng là ngọn núi hắn đã giẫm lên lúc đó…
Lúc này dưới chân Thanh Sơn đã chật ních người, từ trên Thanh Vân Tước nhìn xuống, đám người phía dưới giống như kiến rậm rạp, bao phủ mấy chục dặm bán kính Thanh Sơn.
Ước tính ít nhất mười vạn người.
Đương nhiên những người này cũng không phải tất cả đều tới xông vào Ngọc Long bí cảnh, trong đó có rất nhiều sư trưởng của tông môn hoặc là trưởng bối gia tộc hộ tống hậu bối đến đây.
Còn có rất nhiều người tới xem náo nhiệt.
Nhưng mà người xông vào bí cảnh cũng khá nhiều, dù sao Ngọc Long bí cảnh sắp bị huỷ diệt, tin tức chỉ có thể mở ra lần cuối cùng đã truyền khắp nơi, đối với tất cả mọi người mà nói, đây là cơ hội cuối cùng.
Bất lão đan, phương pháp thần luyện, thử hỏi trong thiên hạ có ai không muốn chứ?
Rất nhiều không phải luyện đan sư, thậm chí chưa từng tiếp xúc qua đan đạo, võ giả đủ điều kiện đều tới, chỉ vì thử vận may.
Tiến vào Ngọc Long bí cảnh ngưỡng cửa rất thấp, chỉ cần dưới chân Chân Khí cảnh là có thể tiến vào, điều này cũng có nghĩa là có rất nhiều người đang ở sơ kỳ Nội Khí cảnh, thậm chí không tới Nội Khí Cảnh, chỉ có người tu vi Tụ Khí cảnh đều dám tới.
Ai cũng muốn thử vận khí, trong lòng mỗi người đều cảm thấy mình đặc biệt, vì sao người cười đến cuối cùng không thể là mình?
Lúc trước Cố Thanh Phong khi nghe được cánh cửa tiến vào Ngọc Long bí cảnh, đã cảm thấy kỳ quái, nếu như Ngọc Long bí cảnh tồn tại mục đích chân thật là tìm kiếm thiên tài trẻ tuổi luyện đan sư để kế thừa truyền thừa, vậy vì sao không thiết lập nhiều ngưỡng cửa?
Ngưỡng cửa thấp như vậy để tùy tiện người nào cũng có thể tham gia, không phải luyện đan sư cũng có thể tiến vào, cũng quá rớt giá nhỉ.
Rất rõ ràng, Ngọc Long bí cảnh này cũng đặc biệt có vấn đề gì.
Nhưng Cố Thanh Phong cũng không quá mức để ý, có vấn đề thì có thể làm gì đây? Khâu Ngọc Long khi còn sống chẳng qua chỉ là Tông Sư cảnh mà thôi, có thể giở ra thủ đoạn gì?
Chỉ cần Bất lão đan và phương pháp thần luyện là thật thì được rồi.
Thái độ của Cố Thanh Phong đối mặt với Ngọc Long bí cảnh giống với thái độ của Lệ Thiên Nhận với Ngọc Long bí cảnh, mặc cho các ngươi mưu thâm như biển, lão tử bất khả chiến bại, mời các ngươi tùy ý.
Không lăn tăn mấy chỗ quái dị kia nữa, Cố Thanh Phong lại đưa mắt nhìn về phía những võ giả đang xông về phía bí cảnh kia.
Nhìn đám bạn nhỏ Tụ khí cảnh thậm chí là Nội Khí cảnh đang vui vẻ mừng rỡ nhảy nhót tưng bừng này, Cố Thanh Phong lại buồn cười, trong lòng hắn không hiểu sao lại dâng lên một loại cảm giác vương giả mạnh mẽ đạt đến cực hạn.
Nghĩ đến đối thủ kém nhất mà mình tiếp xúc thông thường cũng là Tông Sư, thế nào cũng không ngờ hôm nay lại sắp cạnh tranh với một đám tuyển thủ cùi bắp.
Nếu chuyện này truyền đi chẳng phải là rất tổn hại đến uy danh sao?
Chẳng qua cảm giác hành hạ người khác nó sảng khoái làm sao!
Ta cứ thích loại cạnh tranh không công bằng này đấy!
Trước kia lúc đọc tiểu thuyết Cố Thanh Phong đã thích xem cảnh nhân vật chính trải qua gian nguy trong bí cảnh, chiến thắng những kẻ địch mạnh sau đó đoạt bảo, trông rất sảng khoái.
Nhưng nếu thay bằng chính hắn thật sự đi vào bí cảnh thì hắn vẫn thích cảm giác nghiền ép tất cả, hành hạ người mới hơn, có thể đoạt được bảo vật một cách nhẹ nhàng thì ai mà tình nguyện trải qua cảm giác gian khổ nguy hiểm trùng trùng chứ.
Trong lúc Cố Thanh Phong suy tư, Thanh Vân tước cũng từ từ hạ xuống.
Thanh Vân tước có hình thể khổng lồ lại cộng thêm có Tông Sư dẫn đội, ngược lại đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Chẳng qua rất nhanh thôi chút danh tiếng ấy đã bị người khác cướp đi.
Chỉ thấy trên bầu trời phương đông đột nhiên xuất hiện một đoàn xe.
Không sai, chính là một đội xe xuất hiện trên bầu trời.
Đội xe được hình thành từ mấy trăm con diều hâu cả người có bộ lông đen nhánh với hình dáng to khổng lồ tạo nên xếp thành một hàng dài, tạo thành một đường dài trông như một trận pháp hình con rắn, uyển chuyển như một con rồng dài kéo dài hơn ngàn mét.
Người còn chưa đến mà đã nghe thấy tiếng cuồng phong gào thét không dứt bên tai.
“Là người của Linh Dược sơn!”
Trong đám người, có người nói với vẻ hoảng sợ.
“Không hổ là tông môn luyện đan tiếng tăm lừng lẫy vương triều Đại Viêm, thế mà lại dùng toàn là Hắc Vũ ưng kéo kiệu, giàu có thật đó.” Từng giọng nói ghen ghét đố kị truyền ra trong đám người.
Cố Thanh Phong đã đáp đất cũng bị hấp dẫn trong phút chốc, ánh mắt hắn sáng rực nhìn về phía hiện trường phô trương của Linh Dược sơn.
Chính xác mà nói hắn đang bị hấp dẫn bởi hai chữ giàu có.
“Tông môn luyện đan đều ngang tàng như vậy à?” Đôi mắt Cố Thanh Phong sáng lên, tự mình lẩm bẩm.
Hắn đột nhiên cảm thấy ánh mắt mình không thể nông cạn như vậy được, chỉ nhìn chăm chú vào Thần Luyện chi pháp và Bất Lão đan, con đường phát tài cũng cần phải nghĩ đến một chút.
Dù sao Thiên Hương lâu cũng không rẻ, không kiếm nhiều tiền thì sau này làm sao rèn luyện đạo tâm được?
Rất nhanh sau đó, người của Linh Dược sơn cũng hạ xuống.
Thế mà bọn họ lại không lựa chọn đáp xuống ở chỗ không người bên ngoài mà trước tiếp bay đến gần phía trước Thanh sơn nhất để hạ xuống.
Phải biết rằng lúc này đằng trước Thanh sơn đã đầy người từ lâu nhưng Linh Dược sơn lại không để mấy người này vào mắt, trước tiếp hạ xuống trên đỉnh đầu bọn họ.
Hắc Vũ ưng to lớn quét lên cuồng phong bay về phía đám người.