Chương 200: Người Này Còn Làm Màu Hơn Người Kia
Chỗ đám người lập tức phát ra nhiều tiếng hô vang kinh ngạc, mọi người hồn vía lên mây tán loạn ra, ào ào né tránh Hắn Vũ ưng đang từ trên trời giáng xuống, nhường cho Linh Dược sơn một chỗ trống. Vù vù vù vù…
Đôi cánh ưng to lớn điên cuồng quạt lên mặt đất mượn nhờ tác dụng phản lực để ngừng thân mình lại, chầm chậm đáp xuống, nhưng mà bọn chúng đã quạt ra một đám cuồng phong khiến cho cát bay đá chạy, thổi cho đám người ở khoảng cách gần bị dính đầy bụi đất khắp người.
Đối mặt với sự hoành hành bá đạo của Linh Dược sơn như vậy, mọi người đều giận mà không dám nói gì, chỉ dám thầm mắng ở trong lòng.
Dù sao thì Linh Dược sơn cũng chính là tông môn đan đạo tiếng tăm lừng lẫy của vương triều Đại Viêm, nắm trong tay phần lớn định mức đan dược, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà trong môn phái còn có lão tổ Hóa Long cảnh toạ trấn, nhân mạch càng ngày càng mở rộng.
Lợi dụng đan dược để kết giao với thế lực lớn ở khắp nơi, võ giả tu luyện có ai mà không có lúc cắn thuốc, cho nên không ai muốn tùy tiện đắc tội Linh Dược sơn.
Chuyện này cũng dẫn đến cách làm việc của Linh Dược sơn cực kỳ bá đạo, đương nhiên người ta đúng là có vốn liếng để bá đạo mà.
Cũng may mấy người Cố Thanh Phong đến tương đối trễ cho nên chờ ở bên ngoài, nếu không đoán chừng người của Linh Dược sơn sẽ đáp xuống trên đỉnh đầu của họ, đến lúc đó chỉ sợ cả đoàn đều sẽ bị diệt.
Lúc này, Hắc Vũ ưng đã ổn định đáp xuống, kiệu trên lưng nó theo thứ tự được mở ra, từng vị đệ tử mặcáo trắng cả người không nhuốm bụi trần bước ra.
Người dẫn đầu chính là một vị lão giả chòm râu bạc trắng, khí thế quanh người như ngưng đọng, rõ ràng là một vị Tông Sư mạnh mẽ. Mặc dù thực lực chỉ ở tầm Tông Sư sơ kỳ nhưng khi ông ta vừa hiện thân, không ít Tông Sư trung kỳ thậm chí là Tông Sư hậu kỳ cũng đều bước lên chào hỏi, cực kỳ khách khí.
Ai bảo người ta nắm giữ số lượng đan dược lớn trong giới chứ, thậm chí còn có rất nhiều đan dược độc môn, bên người vốn chẳng thể mua nổi.
Tông Sư thì như thế nào? Bộ không cần uống đan dược à?
Khi lão giả râu bạc đối diện với mấy vị Tông Sư có thực lực mạnh hơn mình cũng mang vẻ ngạo mạn kiêu căng, tư thái kiêu ngạo.
Cố Thanh Phong đứng ở phía xa nhìn cảnh tượng này không nhịn được mà cảm khái trong lòng.
Giờ khắc này hắn mới cảm giác sâu sắc rằng hồi đó mình mình khiêm tốn biết bao nhiêu.
Cũng là đang mắng đại yêu cảnh giới Hóa Long, giả vờ lo cho tiên tộc gia tộc, chỉ lừa quốc sư đương triều một chút mà thôi.
Sự phô trương kia đúng là không thể nào so sánh với Linh Dược sơn được.
Không bao lâu, lại có thế lực lớn các phương đến nơi.
Chân Vũ tông, Thần Kiếm môn, Hồng Liên tông vân vân, mười môn phái xếp hạng trước top mười của vương triều Đại Viêm hầu như đều tới, đương nhiên, một vài môn phái nhỏ cũng phái người đến nhưng trên cơ bản đều bị gạt ra phía sau, nơi có khoảng cách gần Ngọc Long bí cảnh nhất, tất cả đều đã bị bọn họ chiếm hết.
Trừ tông môn ra là đến các đại thế gia cùng một vài gia tộc quyền thế, ai cũng muốn đến thử thời vận một phen, chỉ cần trong gia tộc có người phù hợp để kế thừa đan đạo đều đưa đến thử một lần.
Nổi danh nhất trong các thế gia tất nhiên là bốn nhà tứ đại gia tộc Diệp, Lâm, Tiêu, Cố, họ đều điều động vài đệ tử trẻ tuổi đến.
Loại thế lực lớn đứng đầu thế này dù không phải là môn phái luyện đan hoặc là thế gia nhưng trong nhà cũng có bồi dưỡng cho đệ tử tộc nhân về mặt này, cho nên tất nhiên cũng đến tìm vận may.
Bọn họ cũng chiếm cứ hàng đầu cùng với các môn phái top mười.
Cảnh tượng lúc đến cũng cực kỳ khoa trương, có người cưỡi linh binh phi hành Địa giai hạ phẩm, có người ngự kiếm phi hành, còn có người cưỡi voi lớn, cực kỳ giống buổi tụ hội của những kẻ có tiền ở hiện đại, cảm giác như có vô số chiếc xe siêu xe ngừng lại trước cổng.
Cố Thanh Phong nhìn mà đôi mắt có hơi nóng lên, hắn cảm thấy mình cần phải có một con tọa kỵ. Thân là chân thần, ngày nào cũng chạy đi chạy lại dựa vào hai chân làm sao mà được?
Nhưng vấn đề là tọa kỵ gì mới có thể xứng với thân phận hắn đây?
Nhất định phải tìm một con gì đó oanh động, vượt xa tọa kỵ của mấy thế gia tông môn này mới được.
Cố Thanh Phong chẳng qua chỉ mới xuyên qua có hai tháng, sự nhận biết đối với thế giới này vẫn còn nông cạn, hắn càng nghĩ lại càng nhớ đến Bồ yêu.
Bồ yêu tốt à nha!
Chẳng lẽ còn có chuyện gì uy phong hơn chuyện cưỡi đại yêu Hóa Long cảnh đỉnh phong?
Thế là Cố Thanh Phong quyết định chờ chuyện này qua đi thì sẽ đi tìm Bồ yêu.
Lại qua một lúc lâu, lúc này đã vào giữa trưa, mặc trời đã treo cao, về cơ bản là chẳng còn ai vào nữa. Đúng lúc này, một vị nam tử trung niên mang dáng vẻ của một vị tướng quân toàn thân mặc giáp vàng, tay cầm Phương Thiên họa kích đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Dường như ông ta xuất hiện từ trong hư không, mặc cho ở đây đang có rất nhiều các vị cường giả Tông Sư nhưng chẳng có người nào có thể phát hiện ra ông ta đến đây bằng phương thức nào.
Người đàn ông mặc giáp vàng đứng từ trên cao nhìn xuống đám người, đưa lưng về phía mặt trời, ánh sáng vàng của mặt trời chiếu lên giáp vàng, tạo ra một đám ánh sáng chói mắt.
Cả người người đàn ông mặc giáp vàng bị bao phủ bởi ánh sáng vàng nhìn không rõ mặt, giống như thiên thần bước ra từ trong thần thoại cao cao tại thương, thần thánh không thể xâm phạm.
Khi cả đám Tông Sư nhìn thấy người đàn ông mặc giáp vàng hiện thân đều nhao nhao cung kính bước về phía trước một bước, hành lễ một cách trịnh trọng, nói: “Bái kiến Thượng tướng quân.”