Chương 217: âm Mưu Thế Kỷ (1)
“Ngươi đang thắc mắc? Ta cũng đang thắc mắc đây? Tại sao ta có thể đi qua cánh cửa thứ ba mà không cần luyện đan? Ta cũng chưa thi triển kỹ thuật luyện đan Thần cấp, người khác chắc sẽ nghĩ ta gian lận cũng nên.” “Cửa thứ ba chỉ có một trăm đan đỉnh, tương ứng với một trăm Linh dẫn, nhưng vì ngươi tới đây mà không dựa vào Linh dẫn, cho nên đương nhiên không có vị trí của ngươi.”
“Chậc chậc, Ngọc Long bí cảnh của các ngươi có BUG nha, phải mau chóng sửa chữa đi.”
Thân hình sáng trắng kia hơi hơi ngừng lại, đến cả Khâu Ngọc Long – người năm đó sáng lập ra Ngọc Long bí cảnh cũng không thể đoán trước được sẽ xảy ra tình huống thế này.
Ai mà có thể ngờ được, các võ giả dưới Chân Khí cảnh lại có thể tùy ý đi qua đi lại trong bí cảnh cấp tông sư?
“Ngươi còn không mau trở lại vấn đề ta nói đi, rốt cuộc là ngươi đã vào cửa thứ ba như thế nào hả?”
“Trả lời cái đầu nhà ngươi, mau cút nhanh nhanh đi, đừng làm chậm trễ việc tìm hiểu phương pháp thần luyện của ta.”
Bóng người bị bao phủ bởi ánh sáng trắng kia ngẩn ra, hắn ta thân là người bảo vệ bí cảnh, suốt thời gian trăm năm qua đã gặp qua vô số người đến bí cảnh này, những không người nào là dám không cung kính với hắn ta, địa vị của hắn ta bây giờ giống như trọng tài trên sân thi đấu, ngươi công khai xúc phạm trọng tài như vậy chẳng phải là đang tự rước họa vào thân à?
Bóng trắng nhìm chằm chằm vào Cố Thanh Phong: “Ngươi có biết là, toàn bộ bí cảnh đều chịu sự kiểm soát của ta không, ngươi muốn lĩnh ngộ kinh văn cũng phải cần sự đồng ý của ta mới được, nếu ngươi còn nói năng lỗ mãng như thế…”
“Ngươi có tin là ông đây chỉ tung một quyền thôi là có thể đánh nát thịt kẻ bảo vệ bí cảnh như ngươi không?” Cố Thanh Phong mất kiên nhẫn ngắt lời hắn ta, nhân tiện thả một số linh hồn uy áp không tồi ra.
Bóng sáng trắng kia rơi vào trầm mặc.
Sau một lát.
Phốc.
Bóng trắng tan biến giống như bọt khí, biến mất không thấy đâu nữa, là bỏ chạy.
“Hừ, còn không bằng bãi nước tiểu!”
Cố Thanh Phong nghênh ngang đi tới trước tấm bia đá truyền thừa kia, tham quan phương pháp thần luyện Nhập Môn Thiên.
Chẳng hề lo lắng đến cái gọi là cơ quan bẫy rập xung quanh.
Bí cảnh do tông sư thiết kế, sợ cái con khỉ.
Ánh sáng màu xanh thẳm chiếu rọi khiến khuôn mặt Cố Thanh Phong cũng ánh lên màu xanh lam, hai mắt hắn nhìn chằm chằm những dòng chữ không ngừng biến hóa trên tấm bia đá kia, cảm thấy vô cùng tối nghĩa khó hiểu.
Giống như là đang đọc một cuốn kinh thánh.
Sau một nén nhang.
“Mẹ nó chứ, đây là cái quỷ gì?”
Cố Thanh Phong nhìn đến nỗi hoa cả mắt, nhưng ngay cả một chữ cũng chưa thể hiểu nổi, những thứ được ghi chép trên đó thật sự rất kỳ quái, dù nói nó có liên quan đến đan dược, nhưng lại không tìm ra bất kỳ mối liên can nào, đến khi muốn kết luận nó chẳng có mối quan hệ gì, thì nhìn kỹ lại bắt đầu thấy giống như toàn bộ bài viết đều đang nói về đan dược.
Nói như đúng nhưng thật ra là sai, không có quá nhiều chênh lệch với bất kỳ quyển đan dược nào hiện tại cả, nhưng lại giống như chỉ dính một chút viền.
Tổng thể đem lại cho Cố Thanh Phong cảm giác giống như một người chuyên môn lật giở xem những quyển sách đan dược mà mình có, sau đó xáo trộn những phần tối nghĩa khó hiểu nhất trong quyển sách, rồi ghép lung tung lại với nhau.
Chỉ đơn thuần là huyền bí sâu xa, giống như là sợ người khác xem hiểu vậy.
Nếu là trong mắt người tinh thông đan dược, nói không chừng sẽ cảm thấy từng chữ đều như châu như ngọc, bởi vì mỗi một chữ đều huyền bí sâu xa vô cùng, ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa, người biết nhiều có thể tìm dẫn chứng từ những gì mình học được khi nhìn vào những dòng chữ đó, từ đấy liên tưởng và lĩnh ngộ chúng.
Chẳng qua là vì nó quá phức tạp, đúng là bao hàm đủ thứ nên mới khiến người ta rơi vào tình huống không tìm thấy manh mối, cho nên mất cả nửa ngày trời nghiên cứu, đến cuối cùng vẫn không biết phương hướng mình đang đi có đúng không.
Có điều, trong mắt tuyển thủ Nhập Môn Thiên chữ nghĩa nửa vời như Cố Thanh Phong, đây giống như những điều vô nghĩa do người ta bịa ra.
Bởi vì vốn kiến thức của hắn không nhiều, những quyển sách đan dược mà hắn đọc qua còn chưa tới mấy quyển, nhìn thấy những dòng chữ châu ngọc Nhập Môn Thiên này, căn bản là không thể hiểu được dù chỉ một chút, cũng không liên tưởng được cái gì, cho nên hắn liếc mắt một cái đã thấy được bản chất.
Giờ khắc này, đột nhiên Cố Thanh Phong lại nghĩ, Khâu Ngọc Long không phải một kẻ lừa đảo đâu đúng không?
Con mẹ nó!
Nếu thật sự là kẻ lừa đảo, thì Khâu Ngọc Long lợi hại quá mức cho phép rồi đấy, xứng danh kẻ lừa đảo vĩ đại của thế kỷ, lừa cả thiên hạ suốt hàng trăm năm.
Nhưng trong lòng Cố Thanh Phong vẫn còn điều hoài nghi, chắc là không đến mức thế đâu, dáng vẻ thề non hẹn biển của Khẩu Tiểu Thúy vừa rồi, và cả biểu cảm của cô, nhìn thoáng qua thực sự rất chân thật nha.
Chẳng lẽ là do hắn dốt nát, kiến thức ít ỏi, cho nên mới không hiểu phương pháp thần luyện này?
Cố Thanh Phong cúi đầu tự hỏi bản thân trong chốc lát, đột nhiên, hắn bất ngờ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ngập tràn sự kinh ngạc!
Bởi vì vào khoảnh khắc đó, hắn cảm giác được một sức mạnh ảo giác đang có ý đồ xâm nhập vào trong não bộ hắn, muốn xóa bỏ phương pháp thần luyện mà hắn đã ghi nhớ.
Tuy nhiên, khi sức mạnh ảo giác đó vừa mới tiến vào, đã bị lực linh hồn của Cố Thanh Phong dập nát.