Chương 216: Cuộc Chiến Hư Danh (2)
Lý Tiểu Thúy nhìn Cố Thanh Phong nói với điệu bộ nghiêm túc. “Ừm, không giúp.”
Cố Thanh Phong lạnh nhàn nói.
Tức khắc, Lý Tiểu Thúy cảm thấy hô hấp của mình đột nhiên đông cứng: “Tại sao? Đây là sự hợp tác mà đôi bên cùng có lợi, chẳng lẽ ngươi không muốn đạt được truyền thừa, một chữ có thể sánh ngang với chữ vua sao?”
“Bởi vì ngươi còn nhỏ, không có nhân quyền, cho nên ta không muốn giúp ngươi.”
Vừa dứt lời, Cố Thanh Phong đã xoay người đi về phía cửa dưới cái nhìn chăm chú của Lý Tiểu Thúy và vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.
Cố Thanh Phong vừa xoay người, khóe miệng lập tức cong lên nở nụ cười chế giễu.
“Ha ha, ngươi nghĩ dùng chút thủ đoạn này là có thể gạt được ta? Tính đi lừa kẻ ngốc à?”
Mặc dù Cố Thanh Phong hành sự quái đản, nhưng hắn không ngốc, Lý Tiểu Thúy này… Không, phải là Khâu Tiểu Thúy mới đúng, ăn nói cũng không tệ, nghe rất có lý và cũng chẳng có gì là sai sự thật, không có quá nhiều lỗ lổng, nhưng có nhiều chuyện không phải chỉ nghe người khác nói không, mà phải nhìn tổng thể.
Nếu kết hợp với cái nhìn tổng thể, sẽ nhận ra bên trong có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Đầu tiên là động cơ có vấn đề, không cần truyền thừa gì cả, chỉ cần giúp tổ tiên lấy lại danh tiếng của mình.
Mẹ nó chứ, kính dâng mà chẳng cầu lợi, nói cái gì mà ta không cần bất cứ thứ gì hết, truyền thừa cũng cho ngươi hết.
Cũng cừ thật đấy, thánh nhân cũng chưa đến mức không cầu lợi lộc gì như ngươi, còn nữa, đây vốn là chuyện nhà ngươi.
Hơn nữa, nếu nói lui một vạn bước, cả kể Khâu Tiểu Thúy có thật sự không màng lợi như vậy, thì vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như vì sao Lệ Thiên Nhận bị thương? Vết thương này lại còn chậm không tới sớm không xong, lại bị thương đúng lúc Ngọc Long bí cảnh mở cửa?
Còn nữa, chuyện nuôi dưỡng hồ ly tinh trong Trần Ma Ti là như thế nào? Vừa nhìn đã thấy lão Lệ là một người lãnh đạm, sao lại làm loại chuyện giấu người đẹp trong nhà vàng như thế này?
Nếu Khâu Tiểu Thúy thật sự làm vậy là vì muốn khôi phục vinh quang gia tộc, vì danh tiếng của tổ tiên, thì Lệ Thiên Nhận là vì cái gì?
Đương nhiên, những điều trên đó không phải là trí mạng nhất, những cái đó chỉ là điểm đáng ngờ, có thể là do sự trùng hợp ngẫu nhiên hoặc nhiều lý do giải thích gượng ép.
Điểm trí mạng nhất trong đó là, nếu như sự hợp tác này thật sự có lợi cho đôi bên, vậy thì tại sao lại không nói ngay từ đầu?
Sao phải lừa gạt như thế?
Nói ra chẳng phải sẽ càng dễ dàng hợp tác hơn sao? Có thể giảm bớt hiềm nghi.
Suy cho cùng thì, đối mặt với một bảo vật ngàn năm có một như Bất Lão đan, liệu được mấy ai dám đặt niềm tin vào người mới gặp mặt lần đầu tiên? Không có gì bảo đảm đối phương sẽ không nổi lòng tham, ra tay cướp đoạt, giết người đoạt vật quý?
Sở dĩ giấu giếm như vậy, cũng không phải không có nguyên do, chuyện này tuyệt đối không mang lại lợi ích cho cả hai bên.
Còn nữa, Khâu Tiểu Thúy nói những lời này khi nào? Là khi cô bị nhốt ở trong phong bế, sợ mình đi vào trước, tình thế cấp bách nên đành phải nói ra.
Bởi vì lúc đầu cô không đoán trước được là sẽ xảy ra loại chuyện này, nên mới nói ra tình hình thực tế trong tình thế cấp bách.
Sẽ không có chuyện lời nói của cô đều là giả hết, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể bịa ra một câu chuyện có logic trước sau như một thế là điều phi thực tế, nên chắc chắn phần lớn là sự thật, còn những điểm mấu chốt thì là giả.
Còn về lý sao tại sao cô lại sợ hãi, Cố Thanh Phong cũng đã đoán được đại khái, đơn giản là thấy thực lực của bản thân trong bí cảnh này quá mạnh, hơn nữa còn có thể bỏ qua quy tắc thủ đoạn quỷ dị của bí cảnh, nằm ngoài sự khống chế của cô, cô sợ Cố Thanh Phong sẽ có hy vọng đoạt được truyền thừa một mình.
Như vậy, đã xuất hiện chỗ mâu thuẫn rồi, không phải ngươi nói không cần bất cứ cái gì sao? Mục đích của ngươi chẳng phải là làm truyền thừa xuất thế à?
Có thể tự truyền thừa xuất thế một mình, và hai người cùng hợp lực để truyền thừa xuất thế thì có gì khác nhau?
Chắc chắn có bí mật nào đó không thể cho ai biết giữa Khâu Tiểu Thúy, Lệ Thiên Nhận và hồ ly tinh.
Có điều, cái này cũng không phải là vấn đề, căn bản là không biết rốt cuộc ba con kiến này tính kế gì.
Cố Thanh Phong cũng lười suy nghĩ, chẳng qua cũng chỉ là mấy thằng hề nhảy nhót mà thôi.
Cộp cộp cộp…
Cố Thanh Phong nhẹ nhàng bước những bước nhỏ, dưới ánh mắt phức tạp của mọi người, hắn bước vào cánh cửa ánh sáng dẫn đến tấm bia truyền thừa.
Ánh sáng lập lòe, cảnh tượng thay đổi.
Cố Thanh Phong đã xuất hiện trong một không gian rộng lớn màu trắng.
Ở chính giữa không gian này có một tấm bia đá cao bằng một con người, trên bia đá khắc đầy những ký hiệu thần bí huyền ảo, mà những ký hiệu đó lại phát ra ánh sáng màu xanh thẳm, giống như làn nước với những gợn sóng lóng lánh, biến hóa không ngừng.
Phần chính giữa không gian được nhuộm một màu xanh thẳm, giống như thế giới dưới đáy biển.
Và bên cạnh tấm bia đá có một người nào đó.
Một người bị bao quanh bởi thứ ánh sáng trắng, trông không rõ khuôn mặt hắn ta thế nào, giống như một bóng ma không có thực thể.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Bóng người bị bao vây bởi ánh sáng trắng kia mở miệng hỏi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Cố Thanh Phong buột miệng thốt ra một câu: “Ngươi là người bảo vệ bí cảnh?”
Bóng trắng kia gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ta thật sự tthấy khó hiểu, ngươi có thể tiến vào cánh cửa thứ ba mà không cần Linh dẫn sao?”