Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 222: Nhân Giả Kiến Nhân Trí Giả Kiến Trí

Chương 222: Nhân Giả Kiến Nhân Trí Giả Kiến Trí

“Điều này cũng giải thích cho việc vì sao sau đó ông ta tình nguyện chết già cũng không đi giết người khác để tăng tuổi thọ, bởi vì lý tưởng sống của ông ta đã thực hiện xong rồi, chết cũng không hối tiếc, còn việc giết người để tăng tuổi thọ không có bất kỳ ý nghĩa nào với ông ta mà còn là việc mạo hiểm có thể khiến bí mật dễ bị bại lộ, hơn nữa nếu sống tiếp thì còn có thể bị những cường giả khác bắt đi. Cho nên với ông ta việc bất chấp mọi thứ mạo hiểm duy trì mạng sống còn không bằng đặt một dấu chấm kết viên mãn cho cuộc sống này.”
“Nói hươu nói vượn, tất cả đều chỉ là suy đoán của ngươi, ngươi có chứng cứ không?” Linh hồn thủ hộ lúc này đã có phần tức giận.
Cố Thanh Phong bình tĩnh chăm chú nhìn linh hồn thủ hộ: “Chứng cứ? Cứ mỗi năm người chết trong Ngọc Long bí cảnh ít nhất cũng hơn một ngàn, cũng vì muốn lấy được truyền thừa mà bỏ mạng, trong này tuy có những kẻ hám lợi, nhưng đương nhiên cũng có cả những người hâm mộ đến đây hành hương, một âm mưu đồ sát suốt trăm năm có cảm thấy thú vị hay không?”
“Bọn họ chết là chuyện của họ, chủ nhân cũng đâu ép buộc họ phải đến đây!”
“Nói đúng lắm, bọn họ tự muốn tới đây chết rồi thì cũng không trách ai được, ta và ngươi đều không quan tâm đến những người này, nhưng một người tốt vĩ đại như Khâu Ngọc Long dù chết cũng không muốn làm người khác bị thương có quan tâm không?
Ông có quan tâm đến những hậu bối trẻ tuổi tràn đầy sức sống nhiệt huyết và sự ngưỡng mộ không?
Có quan tâm đến những người có thể tỏa sáng trong giới luyện đan nhưng lại…”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Linh hồn thủ hộ gào lên cuồng dại: “Biết đâu khi chủ nhân tạo nên bí ảnh này đã không ngờ đến những chuyện này sẽ xảy ra thì sao?
Khi đó ông ấy sắp chết rồi, suy nghĩ không chu đáo cũng rất bình thường thôi mà?”
Cố Thanh Phong nhìn Linh hồn thủ hộ mất bình tĩnh đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi nói rất đúng, có thể là ông ta thật sự không nghĩ tới, truyện xảy ra trăm năm trước vốn không thể chứng minh được, những điều ta và ngươi nói cũng chỉ là suy đoán thôi, người ta cũng nói “Nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí (người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí), mỗi người đều có cách nhìn riêng của mình.
Khâu Ngọc Long là người thiện hay kẻ ác cũng không liên quan gì đến ta, đối với ta hôm nay lấy được quyển trục Thiên Ma này là đủ rồi.”
Linh hồn thủ hộ sững sờ, lập tức cả giận nói: “Vốn không liên quan gì đến ngươi thì sao ngươi lại phải phỉ báng chủ nhân của ta!”
Cố Thanh Phong nhún vai: “Ta chỉ là nói ra một giả thuyết khác có khả năng là sự thật thôi, không có ý phỉ báng, nhưng quan trọng không phải ta nói cái gì mà là trong lòng ngươi tin điều gì là sự thật?”
“Sự thật mà ta tin tưởng…”
Linh hồn thủ hộ lập tức thất thần, lẩm bẩm một mình, nhưng càng lẩm bẩm, vẻ mặt hắn càng ngày càng thất vọng, hoài nghi giống như một hạt giống, một khi đã gieo xuống thì sẽ mọc rể nảy mầm rất nhanh.
“Xem ra trong lòng ngươi đã có đáp án.”
“Ta…” Linh hồn thủ hộ ngừng lại một lát, đột nhiên cao giọng nói: “Ta là người hầu trung thành nhất của chủ nhân, ta đương nhiên tin tưởng chủ nhân rồi!”
Cố Thanh Phong nhịn không được cười phá lên: “Vậy ngươi có từng nghĩ rằng thật ra ngươi cũng không trung thành giống như ngươi tưởng tưởng không?”
“Vớ vẩn…”
“Đừng nóng vội phủ nhận, quyển trục Thiên Ma trên tay ta chính là chứng cứ tốt nhất. Vừa rồi trong lúc sinh tử nguy cấp, theo bản năng ngươi đã dùng quyển trục đổi lấy mạng sống, không hề quan tâm đến thanh danh chủ nhân đã bảo vệ cả đời, ngươi cảm thấy đây được coi là trung thành sao?”
“Đó là bởi vì… Bởi vì… Quy tắc của bí cảnh!” Linh hồn thủ hộ lắp bắp nói to.
“Năm đó khi chủ nhận tạo ra bí cảnh có quy tắc là người vào được không gian truyền thừa có thể lấy Luyện Thần pháp, đây là ý nghĩa tồn tại của bí cảnh! Ta thân là Linh hồn thủ hộ đương nhiên phải tuân theo quy tắc! Ta trung thành tuyệt đối!” Linh hồn thủ hộ càng nói càng trôi chảy, ánh mắt cũng trở nên kiên định.
“Ồ, thì ra là thế.” Cố Thanh Phong phụ họa một câu, rồi sau đó lập tức xoay người muốn rời khỏi không gian truyền thừa.
Linh hồn thủ hộ lại nóng nảy: “Ngươi “ồ” lên là có ý gì, ngươi không tin ta sao?”
Cố Thanh Phong dừng bước lại, thàn nhiên nhìn sang, bình tĩnh nói: “Ngươi có trung thành hay không liên quan gì đến ta? Tất cả những cuộc tranh luận trên thế giới này đều không có hồi kết, tất cả đều là “người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí” mà thôi.”
Những lời nói bình thản của Cố Thanh Phong khiến cho linh hồn thủ vệ cảm thấy trống rỗng trong nháy mắt, giống như vừa đánh mất một vật quan trọng mà hắn ta luôn giữ gìn, nhưng hắn ta lại không thể nghĩ ra đó là gì.
Nhưng Cố Thanh Phong vừa đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, lẳng lặng nhìn lối vào không gian.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn thấy một bóng người tóc trắng nhỏ gầy nhanh chóng chui vào trong.
Đúng là Khâu Tiểu Thúy.
Khâu Tiểu Thúy nhìn thấy Cố Thanh Phong ở trong không gian truyền thừa, gương mặt vô cùng kinh ngạc: “Với Linh Hồn lực cấp Tông sư chỉ một mình ngươi vốn không thể nào xóa văn tự trên tấm bia đá, rốt cuộc ngươi vào đây bằng cách nào?”
“Nhảm nhí, đương nhiên là vào được.” Cố Thanh Phong khinh thường nói.
“Chẳng lẽ ngươi lĩnh ngộ được chương nhập môn của Luyện Thần pháp trên bia đá, cho nên văn tự trên tấm bia mới tự động biết mất mở thông đạo vào không gian ra?” Khâu Tiểu Thúy không thể tin nói.
Nhìn gương mặt khiếp sợ của cô ta, Cố Thanh Phong muốn trêu chọc một chút.
Vì vậy.
“Ừm.” Cố Thanh Phong “ừm” một tiếng.
“Sao thế được!” Khâu Tiểu Thúy vẫn không chịu tin, nhưng sự thật đang bày ra trước mắt, cô ta không thể không tin.
“Bất Lão đan đâu? Bất Lão đan đâu rồi?” Khâu Tiểu Thúy đột nhiên vội vàng hỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất