Chương 224: Truyền Thừa Xuất Thế (2)
Mọi người biến sắc, ai cũng đồng lòng nhìn về phía Ngọc Long bí cảnh, chỉ thấy Thanh sơn nơi Ngọc Long bí cảnh tọa lạc đã nứt toác, kết giới bao trùm lên bí cảnh xuất hiện đầy vết nứt giống như quả trứng gà rơi xuống đất. “Không hay rồi! Ngọc Long bí cảnh sụp đổ sớm rồi!”
“Chẳng lẽ là đã có người lấy được truyền thừa? Là đệ tử của ai?”
Cảnh tượng như vậy xảy ra thì dù là Tiên Thiên tông sư thì cũng không khỏi biến sắc kinh hô, bởi vì Bất Lão đan thật sự rất quan trọng!
Trong lúc nhất thời, đầu óc mọi người quay cuồng, đều đang suy đoán xem người lấy được truyền thừa có phải là hậu duệ của nhà mình hay không, nếu đây thật sự là người nhà mình, vậy thì đó là một niềm vui lớn!
Từ đó về sau chắc chắn thế lực gia tộc có thể một bước lên trời!
Trong khi chờ đợi những người dự thi ra khỏi bí cảnh, họ điên cuồng dùng đủ phương thức để truyền tin cho thế lực sau lưng mình.
Bất Lão đan, đậy thật sự là tin tức bất ngờ thú vị nhất những năm gần đây, chúng ta phải chuẩn bị thật chu toàn.
Nếu như truyền thừa thuộc về nhà mình, vậy phải triệu tập đội ngũ đến bảo vệ tránh trường hợp bị những kẻ lòng dạ xấu xa cướp mất.
Nếu như không thuộc về nhà mình, vậy vẫn phải triệu tập đội ngũ để chuẩn bị cướp lấy truyền thừa.
Ngay khi lòng người đang hỗn loạn, một vệt sáng vàng từ trên trời đột nhiên giáng xuống, uy áp mênh mông khuếch tán ra khắp nơi, áp lực khiến đám Tông sư hít thở có phần khó khăn.
“Truyền thừa xuất thế, tất cả mọi người đứng im tại chỗ không được nhúc nhích, nếu không giết ngay không hỏi!”
Người đang nói chuyện chính là Tướng quân Kim Giáp vẫn luôn trông coi bí cảnh!
Ông ta vừa dứt lời, cách đó không xa đột nhiên ánh lên một chùm mười tia sáng phóng thẳng lên trời.
Một giây sau, hơn mười vị cường giả cấp Tông sư mặc áo giáp tiêu chuẩn của vương triều Đại Viêm xuất hiện giữa không trung, canh giữ bốn phương, âm thầm tạo thành trận hình ngăn cản đám đông.
Nhìn thấy tư thế như vậy, mọi người dù nóng nảy đến đâu cũng không thể không đè ác niệm trong lòng xuống, ai dám làm càn trong trận hình do võ giả Hóa Long cảnh điều khiển chứ?
Hiện trường nhất thời yên lặng, tất cả mọi người đều hướng về phía trước chờ đợi kết quả, muốn xem cuối cùng là nhà nào đã trúng độc đắc.
Sau ước chừng một nén nhang, vết nứt trong Ngọc Long bí cảnh xuất hiện ngày càng nhiều, cuối cùng một tiếng “răng rắc” vang lên, kết giới sụp đổ như thể chiếc vỏ trứng vỡ vụn.
Thanh sơn cũng sụp đổ theo.
Mà không gian bên trong phế tích méo mó dập dờn như sóng nước, hơn trăm bóng người lập tức hiện ra từ hư không.
Nhìn thấy đám người tham gia thi đi ra, các trưởng lão bên ngoài vô cùng kích động muốn hỏi xem ai là người có được truyền thừa.
Trông rất giống các bậc phụ huynh đang đợi bên ngoài phòng thi tuyển sinh đại học, nhìn thấy con mình bước ra, nóng lòng muốn hỏi xem kỳ thi diễn ra như thế nào.
Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp tiến lên, tướng quân Kim Giáp đã dịch chuyển đến trước mặt họ, quát to ngăn cản mọi người: “Tất cả lui lại.”
Mọi người thất thần nhìn nhau, lần lượt dừng bước, không ai dám tiến lên.
Sau đó, tướng quân Kim Giáp nhìn đám người tham gia, tuy sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng giọng nói là rất vội vàng: “Trong các ngươi ai lấy được truyền thừa của Đan vương, bước lên đây theo ta đi diện kiến hoàng thượng.”
Sau khi nghe điều này, tất cả người dự thi đều quay đầu nhìn Cố Thanh Phong và Khâu Tiểu Thúy đang đứng đó với vẻ mặt phức tạp.
Thấy vậy, tất cả trưởng lão đều di chuyển ánh mắt theo, sau đó lòng thất vọng trùng xuống.
“Hỏng rồi, không phải đệ tử nhà ta!”
Nhưng đồng thời, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may cũng không phải là kẻ địch.”
Ngay lập tức, trong đầu lại xuất hiện một câu hỏi lớn.
“Người này rốt cuộc là đệ tử của ai, sao nhìn lạ vậy?”
Bọn họ không khỏi lén lút liếc mắt nhìn những người khác, muốn nhìn xem gương mặt ai đang có vẻ mừng như điên thì rõ ràng là nhà đó trúng thưởng rồi.
Kết quả nhìn một hồi thấy ai cũng ngẩn ngơ.
Tướng quân Kim Giáp không quan tâm đến những thế lực đang ngỡ ngàng kia, ông ta chỉ quan tâm đến mệnh lệnh của hoàng thượng, ai lấy được truyền thừa không quan trọng, chỉ cần có người lấy được là tốt rồi.
Ông nhìn hai người Cố Thanh Phong và Khâu Tiểu Thúy giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Hai người các ngươi ai là người lấy được truyền thừa của Đan vương?”
Đây là lần đầu tiên trong đời ông ta “dịu dàng” với kẻ yếu đến vậy, không thể không nhẹ nhàng bởi vì ông cũng sợ chết.
Người nắm giữ phương pháp luyện Bất Lão đan, cho dù người này yếu đến đâu thì trong thiên hạ này cũng không ai dám khinh thường.
Sau khi tướng quân Kim Giáp hỏi, ánh mắt của mọi người đổ dồn hết vào Cố Thanh Phong và Khâu Tiểu Thúy, trong chốc lát hai người họ trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người ở đây.
Trong thời khắc mọi người đang rất mong chờ, Cố Thanh Phong không hề do dự tiến lên một bước.
Một bước này của hắn quả nhiên đã làm đánh thẳng vào tim tất cả những người ở đây.
Trong khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Thanh Phong, không ai chú ý tới, trong mắt Khâu Tiểu Thúy lóe lên một tia hung ác kiên định, nàng đút bàn tay nhỏ bé của mình vào trong ống tay áo, cầm chặt một quả cầu màu đen…
Cố Thanh Phong vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc vẻ vang này, gương mặt hắn không buồn cũng không vui, có một cảm giác không dửng dưng trước vinh nhục, cất cao giọng nói: “Ta không có tài cán gì, chỉ là…”
Ầm!
Trong nháy mắt, một ánh sáng đen kịt hình cầu lan ra từ người Khâu Tiểu Thúy bao phủ lấy Cố Thanh Phong và nàng ta với tốc độ cực nhanh.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến mọi người sợ ngây người.