Chương 225: Biến Cố Kinh Hoàng
Tướng quân Kim Giáp đứng gần hắn nhất là người đầu tiên phản ứng lại, mới hét to: “Tặc tử này, ngươi dám!” Hai mắt ông ta trợn to giận dữ, đột nhiên ra tay, một quầng sáng vàng chói lọi như mặt trời bắn ra từ tay ông ta tấn công quả cầu ánh áng màu đen nhưng màn hào quan chỉ xuất hiện những rung động nhẹ đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Tướng quân Kim Giáp lập tức sững sờ, chỉ trong tích tắc, quả cầu ánh sáng màu đen bao lấy Cố Thanh Phong và Khâu Tiểu Thúy thu nhỏ lại rồi biến mất không dấu vết.
Yên tĩnh!
Sự yên tĩnh đáng sợ!
Biến cố kinh hoàng xảy ra khiến mọi người ngu ngô tại chỗ, sau một giây mới bắt đầu phản ứng.
Một giây sau, bùng nổ rồi!
Tất cả mọi người đều xôn xao hệt như chảo dầu đang sôi bị nước đổ vào, bầu không khí bùng nổ!
“A!” Một tiếng gầm động trời của tướng quân Kim Giáp trong vang lên, khí thế khủng khiếp như Ma Thần lan ra khắp xung quanh.
Đám Tông sư đều cảm thấy ngột ngạt khó thở, cảm giác vô cùng áp lực, thậm chí một vài võ giả cảnh giới cấp thấp đã thổ huyết hôn mê tại chỗ.
“Đuổi theo cho ta!” Tướng quân Kim Giáp ra lệnh, lập tức dẫn theo hơn mười vị tông sư biến mất tại chỗ.
Chỉ còn lại đám người ngơ ngắc nhìn nhau.
Sau một lát, bọn họ cũng phản ứng lại, vội vàng hạ lệnh.
“Nhanh! Mau báo cho toàn bộ môn phái, gia tộc dùng toàn lực tìm kiếm!”
Người kế thừa truyền thừa của Đan vương biến mất rồi, tất cả mọi người đều cảm thấy đây quả là một cơ hội tốt, ai lại không muốn có Bất Lão đan chứ?
...
Trong một sơn cốc bí ẩn.
Cố Thanh Phong nhìn Khâu Tiểu Thúy trước mặt, Lệ Thiên Nhận đang nổi giận với Hồ Ly Tinh: “Các ngươi bị cái quái gì vậy, có biết ông đây ghét nhất bị người khác quấy rầy khi đang ra vẻ không! Con mẹ nó, không thể đợi ta nói xong rồi mới đi sao?”
Ba người yên lặng nhìn Cố Thanh Phong, không ai quan tâm đến hắn mà bắt đầu bàn bạc với nhau.
“Ngươi định làm gì? Nếu không có Bất Lão đan thì sợ việc báo thù của ngươi sẽ khó rồi.” Hồ Ly Tinh lo lắng nói.
Lệ Thiên Nhận chau mày: “Ta cũng không ngờ Cố Thanh Phong có thể lấy được truyền thừa, đã vậy chỉ có thể bắt hắn luyện Bất Lão đan thôi.”
“Nhưng mà không bao lâu nữa cả thế gian đều sẽ biết Cố Thanh Phong là người lấy được truyền thừa, cho dù ngươi có Bất Lão đan đi chăng nữa cũng không thể làm kẻ sánh ngang vương được.”
“Không sao, ta thay đổi khuôn mặt là được.”
“Nhưng như vậy quá mạo hiểm…”
“Ta nói rồi, ba con kiến hôi các ngươi, dù là ai đi nữa làm người cũng phải có giới hạn.” Vẻ mặt Cố Thanh Phong tối sầm.
Lệ Thiên Nhận nhíu mày nhìn chằm chằm Cố Thanh Phong nói: “Cố Thanh Phong, đừng ép ta ra tay với ngươi, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi…”
“Ha ha ha…”
Một tràng cười u ám dữ tợn cắt ngang lời Lệ Thiên Nhận.
“Xin lỗi, ta nghe không rõ, xin hỏi có phải ngươi vừa nói ta đừng ép ngươi ra tay có phải không?”
Lệ Thiện Nhân nhíu mày càng sâu: “Cố Thanh Phong, ta hy vọng ngươi hiểu rõ tình hình của mình, tuy rằng thực lực của ngươi có thể ngang với cấp Tông sư nhưng…”
Bùm!
Một âm thanh bùng nổ mạnh mẽ vang lên ngay lập tức!
Một nắm đấm đầy sức mạnh đè ép không khí phát ra tầng tầng sóng âm, tốc độ nhanh đến mức không khí xung quanh bị ma sát nóng lên, bốc lên một luồng khí trắng, vô số luồng khí màu trắng hung hăng đánh vào người Lệ Thiên Nhận.
Ngay lúc này đồng tử của Lệ Thiên Nhân lập tức co rút thành hình kim, chỉ cảm thấy một bóng đen chết chóc đang bao phủ lấy mình, hắn ta muốn trốn, nhưng đã quá muộn đành phải dùng hai tay che trước mặt theo bản năng.
Đùng!
Một đấm mạnh mẽ không thể cản phá trực tiếp đánh bay Lệ Thiên Nhận.
Thân hình hắn ta không trụ được bay ngược ra sau, lưng đập mạnh lên đỉnh núi phía sau.
Ngay khi chạm vào ngọn núi, đùng!
Tiếng nổ tan tành vang lên!
Lệ Thiên Nhận tiếng tục bay ngược ra sau không thể dừng lại.
Đùng bùm đùng!
Tiếng va chạm liên tục vang lên, một ngọn núi, hai ngọn núi, ba ngọn…
Cơ thể hắn ta bay xuyên qua trọn sáu ngọn núi mới dừng lại rồi rơi vào trong một phế tích.
Khưu Tiểu Thuý và Hồ ly tinh vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Cố Thanh Phong đang từ từ thu lại nắm đấm, ngạc nhiên nói: “Sao có thể vậy được? Không phải ngươi chỉ mới là tông sư thôi sao? Sao lại mạnh dữ vậy chứ?”
“Mả cha, vẫn còn hai đứa tiện nhân các ngươi, ông cho các ngươi mở mồm chưa?”
Cố Thanh Phong cười lạnh một tiếng, sau đó bóng người liền biến mất ngay tại chỗ.
Trong không khí đột nhiên vang lên hai tiếng nổ cực lớn.
Bốp bốp!
Hai cú đấm hung ác bay thẳng vô khuôn mặt mềm mại của hai người.
Hai người Khưu Tiểu Thuý và Hồ ly tinh căn bản không có thời gian để phản ứng lại, đã cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn nhào đến, ngay lập tức hai người bị thổi bay, bay thẳng vào đống đổ nát vừa nãy Lệ Thiên Nhận đụng phải.
Soạt!
Cố Thanh Phong xử hai người này xong vẫn chưa nguôi giận, mà giống như một tia chớp, bay vào đống đổ nát, mỗi tay một đứa, nắm tóc của bọn họ, giống như lôi xác của hai con chó chết, kéo lê hai cô ả, ném đến trước mặt mình.
Nhìn khuôn mặt vốn hoa nhường nguyệt thẹn của hai người giờ đã nhuộm đẫm máu bụi, răng môi lẫn lộn, trong lòng Cố Thanh Phong có một cảm giác vui vẻ lạ thường.
Hắn thâm độc cười nói: “Hai con tiện nhân các ngươi, ta thực sự rất muốn biết, rốt cuộc là đứa nào cho các ngươi lá gan, đứng trước mặt ông đây bàn bạc kế hoạch của các ngươi, đúng là không coi ông đây ra gì.”
“Hu…ngươi…” Hồ ly tinh có thực lực mạnh hơn chút trong ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ, miệng cũng chỉ mấp máy lẩm bẩm gì đó nghe không thành lời.
Lúc này, từ sau lưng Cố Thanh Phong truyền đến tiếng xé không gian sắc bén lao đến.
Hắn giống như có thêm một mặt sau lưng vậy, chỉ nhẹ nghiêng đầu một cái, liền né được một chiêu.