Chương 256: Nội Khí Cảnh Mạnh Nhất Trong Lịch Sử
Đây là tinh khí sinh mệnh vượt qua thân thể Hóa Long đỉnh phong, kết hợp với đan dược trị giá mấy vạn lượng hoàng kim ẩn chứa nguyên khí ngưng kết thành nội khí. Cố Thanh Phong đều đã cùng giao thủ với và Tông Sư cảnh và Hóa Long cảnh, tự nhiên hiểu rõ cấp độ lực lượng của bọn họ.
Cho nên hắn đại khái cảm giác được chất lượng của một tia nội khí này, dĩ nhiên có thể so sánh với cương khí của thiên tiên tông sư.
(Lực lượng Tụ Khí cảnh là nguyên khí, Nội Khí cảnh là nội khí, Chân Khí cảnh chân khí, Cương Khí cảnh là cương khí, Thiên Tiên Tông sư là cương khí, Hoá Long là chân nguyên.)
Phải biết rằng đây chỉ là Nội Khí cảnh nha! Nội Khí cảnh sánh ngang với Tông Sư.
Chờ đạt đến Chân Khí cảnh, nội khí trong cơ thể sẽ bỏ cái giả giữ cái thật, phát sinh biến chất, chất lượng còn có thể tăng lên một cấp bậc, khi đó chỉ sợ đã có thể sánh ngang với chân nguyên Hóa Long.
Còn Cương Khí cảnh thì sao? Tông Sư cảnh thì sao?
Một khi mình đạt tới cấp độ trên, lực lượng trong cơ thể sẽ mạnh đến mức nào?
Cố Thanh Phong đã không dám tưởng tượng, đây quả thực chính là hoành tá tráng ngất trời.
Đương nhiên, trên đây nói là chất lượng của nội khí, mà không phải số lượng, chất lượng mặc dù đạt tới cấp độ tông sư, nhưng nếu luận về số lượng, so với tông sư còn kém mười vạn tám ngàn dặm.
Tuy nhiên chất lượng tăng cường cũng có nghĩa là độ khó tu luyện cũng tăng lên, vì tu luyện một tia nội khí này, suýt nữa hao tổn hết đan dược dự trữ của Cố Thanh Phong, suýt chút nữa ép hắn phải ăn sống thiên tài địa bảo vừa mới lấy từ trong quốc khố.
Nếu sau này tu luyện, không biết cần hao phí bao nhiêu tài nguyên.
Cũng may yêu ma có thể trợ giúp tu luyện, nếu không cho dù Cố Thanh Phong giàu có kiêu ngạo đến đâu cũng không tránh khỏi đau lòng.
Bỗng dưng, trên mặt Cố Thanh Phong lộ ra mừng rỡ đứng dậy, giãn gân giãn cốt ba ngày không nhúc nhích, chỉ cảm giác sảng khoái khó tả.
“Một tia nội khí nuốt vào bụng! Mạng của ta do ta định đoạt! Ha ha ha…” Cố Thanh Phong cao giọng cười nói.
Đột nhiên, vẻ mặt Cố Thanh Phong khẽ động, ngừng tươi cười.
Bởi vì hắn cảm giác được trận pháp phong cấm của Dưỡng Tâm Điện vừa mới xảy ra biến động, hiển nhiên là có người nào đó tiến vào.
Quả nhiên một lát sau, Tư Đồ Không xuất hiện trước mắt.
“Bất Lão đan luyện thành rồi sao?” Trong giọng nói của Tư Đồ Không hiếm khi mang theo một chút vội vàng.
Cố Thanh Phong cũng không dài dòng, trực tiếp ném một cái bình ngọc nhỏ vào tay Tư Đồ Không.
“Thứ này còn không phải ai có tay là làm được sao?”
Tư Đồ Không không để ý tới lời nói cuồng vọng của Cố Thanh Phong cuồng vọng nói, mà là vẻ mặt rõ ràng buông lỏng, ngay sau đó hỏi: “Viên Bất Lão đan này có thể gia tăng bao nhiêu thọ nguyên?”
“Một năm.”
“Một năm!?” Tư Đồ Không giật mình nói: “Năm đó Khâu Ngọc Long luyện chế Bất Lão dan ít nhất có thể gia tăng mười năm! Tại sao ngươi chỉ có một năm?”
“Thời điểm Khâu Ngọc Long lúc sáng tạo phương pháp thần luyện cũng đã là luyện đan tông sư rồi, còn ta chỉ là một người mới mới tiếp xúc không bao lâu, phương pháp thần luyện cũng là vừa mới học được, chẳng lẽ ngươi không nên kinh ngạc lần đầu tiên ta đã luyện thành Bất Lão Đan sao? Mà lại kinh ngạc dược hiệu chỉ có một năm!”
Tư Đồ Không nhíu mày, cũng không có nói thêm gì, mà quay đầu rời đi, hiển nhiên một giây cũng không dám trì hoãn.
“Này! Bất Lão đan đã luyện thành, khi nào thả ta ra ngoài đây?”
“Tiếp tục đợi.” Tư Đồ Không trả lời đầu cũng không quay lại.
Cố Thanh Phong nhìn bóng lưng vội vàng của Tư Đồ Không, âm thầm nở nụ cười.
Đây chính là ngươi không cho ta ra ngoài, đến lúc đó cũng đừng cầu xin ta ra ngoài là được.
“Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành, tu luyện cũng đạt được tiến bộ trọng đại, đến lúc thả lỏng một chút rồi.” Cố Thanh Phong lẩm bẩm nói.
Lập tức gọi vọng một tiếng hướng ra bên ngoài: “Người đâu, bổn vương muốn dùng bữa.”
“Vâng, Vương gia.” Cung nữ ngoài cửa vội vàng đáp lại, sau đó lập tức đi chuẩn bị đồ ăn.
Ba ngày nay Cố Thanh Phong không biết đã ăn bao nhiêu đan dược, hiện tại trong miệng đầy mùi thuốc, thật sự là muốn ăn chút sơn hào hải vị để áp chế.
Đợi ăn xong, lại tắm rửa, ấn thả lỏng gân cốt, thật đã.
…
Ngày hôm sau.
Cố Thanh Phong sảng kHóai rời giường, sau khi được mười vị cung nữ thay phiên nhau xoa bóp, sự mệt mỏi do tu luyện thời gian dài mang đến đã bị quét sạch không còn gì nữa.
Sau khi dùng bữa sáng, lại có người tới Dưỡng Tâm điện.
Chỉ là lần này tới không phải quốc sư Tư Đồ Không, mà là một lão thái giám cầm thánh chỉ, cùng với một đội tiểu thái giám mang theo mười cái rương lớn.
“Cố Thanh Phong tiếp chỉ.” Lão thái giám cầm thánh chỉ liếc nhìn Cố Thanh Phong một cái, rồi thản nhiên nói.
Cố Thanh Phong vẫn ngồi ở chỗ của mình, không hề động đậy.
Đôi mắt lão thái giám giựt giựt, nhưng cũng không nhiều lời, ngược lại bắt đầu đọc thánh chỉ, dường như đọc cực kỳ qua loa chiếu cho có lệ.
”Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Cố Thanh Phong có công hiến Bất Lão đan, đặc phong Nhất Tự Tịnh Kiên vương, thưởng một toà Dưỡng Tâm Điện, mười rương hoàng kim, châu báu, tơ lụa….”
Sắc mặt của lão thái giám không chút thay đổi đọc thánh chỉ, trên mặt không có chút ý chúc mừng nào, chỉ có một chút ý châm chọc cộng thêm thương hại.
Vẻ mặt Cố Thanh Phong bình tĩnh nghe thánh chỉ, đại ý chính là Hoàng đế đã thực hiện lời hứa, khuyến khích bản thân sau này ở trong Dưỡng Tâm điện luyện đan nhiều hơn, muốn cái gì cũng có, ngoại trừ hắn không thể đi ra ngoài.