Chương 259: Đại Náo Kim Loan Điện
Chuyện gì thế này?! Nhất Tự Tịnh Kiên vương gia tới? Nhất Tự Tịnh Kiên vương không phải bị nhốt ở Dưỡng Tâm điện sao? Chẳng lẽ bệ hạ bảo hắn tới thượng triều? Các đại thần đều nghi hoặc nhìn về phía Hoàng đế, kết quả phát hiện Hoàng đế cũng đang ngẩn người.
Hoàng đế quay đầu nhìn Tư Đồ Không đứng đầu quần thần, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc dò hỏi.
Ai ngờ Tư Đồ Không cũng ngạc nhiên, cau mày, không rõ nguyên nhân.
Ai to gan như vậy dám đùa giỡn trong buổi thượng triều?
Trong suy nghĩ của Tư Đồ Không, Cố Thanh Phong bị nhốt ở Dưỡng Tâm điện, Hóa Long sơ kỳ cộng thêm một đám tông sư trông coi, còn có trận pháp phong cấm cực mạnh, với một đội hình này, cho dù bên trong bị nhốt chính là cường giả Hóa Long cảnh, cũng rất khó tHóat khỏi, huống chi tu vi thấp kém của Cố Thanh Phong.
Mọi người với vẻ mặt kinh ngạc nghi hoặc khó hiểu nhìn về phía cửa lớn Kim Loan điện.
Chỉ thấy một vị thiếu niên vui vẻ rạng rỡ bị một đám thái giám quay quanh, chậm rãi bước vào trong điện.
“Ôi, tất cả đều ở đâu? Sao thượng triều lại không có ai thông báo cho bổn vương một tiếng?”
Cố Thanh Phong mỉm cười nhìn người trên đỉnh kim tự tháp vương triều Đại Diêm, thản nhiên nói.
Yên tĩnh!
Sự im lặng kỳ lạ!
Mấy trăm người giống như bọn họ cùng nhau mất tiếng, ngơ ngác nhìn Cố Thanh Phong.
Đặc biệt Tư Đồ Không có quen biết Cố Thanh Phong, thái giám trẻ tuổi, cùng với Hoàng đế, biểu cảm lúc này càng thêm vi diệu.
Cố Thanh Phong rất hài lòng với hiệu quả này, cũng không ngoa khi hắn dùng huyễn thị khống chế toàn bộ thái giám ở cửa, thông báo cho mình.
Nhất Tự Tịnh Kiên vương cao quý đến mức nào, đi đâu cũng phải mang theo một đám tiểu đệ hô giá lâm?
“Cố Thanh Phong! Sao ngươi đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện! “Tư Đồ Không chất vấn hắn phá vỡ sự bình tĩnh giữa triều.
Lúc này sắc mặt Hoàng đế cũng thoáng âm trầm xuống, thân là người nắm quyền cao nhất, lão không thích nhất chính là xảy ra loại chuyện vượt quá khống chế này.
Đặc biệt là chuyện liên quan đến Bất Lão Đan.
“Tư Đồ Không! Ngươi thật to gan, lại dám gọi thẳng tục danh của bổn vương! Chẳng lẽ muốn chết hay sao!” Cố Thanh Phong trực tiếp quát.
Lời này vừa nói ra, quần thần đều kinh hãi.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Bọn họ đều biết cái gọi là Nhất Tự Tịnh Kiên vương thật ra chỉ là một chuyện cười, chẳng qua chỉ công cụ luyện đan mà thôi.
Thật ra cảm giác này giống như năm đó Tôn Ngộ Không được Ngọc Hoàng đại đế phong Tề Thiên Đại Thánh, đều là hư chức, cũng không có tác dụng gì.
Nhưng bây giờ cái tên gọi là Nhất Tự Tịnh Kiên vương lại dám ở trên triều đình, trước mặt mọi người quát lớn quốc sư đương triều?!
Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Không phải hắn bị nhốt sao? Là ai cho hắn tự tin quát lớn quốc sư chứ?
Sắc mặt Tư Đồ Không bỗng nhiên sầm xuống, quay về phía hoàng đế hành lễ nói: “Thưa bệ hạ, chắc bên trong Dưỡng Tâm diện xảy ra chút ngoài ý muốn, để thần dẫn Cố Thanh Phong đi điều tra rõ nguyên nhân.”
Hoàng đế cũng biết nếu nhốt Cố Thanh Phong lại sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, nên nhất định không thể để Cố Thanh Phong nói bậy bạ ở trên Kim Loan điện được. Dù sao nếu nói nghiêm túc ra thì Cố Thanh Phong chính là ân nhân cứu mạng của lão, mấy chuyện lấy oán trả ơn này nếu truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại đến uy danh của hoàng đế.
Đây cũng là lý do vì sao dù hoàng đế có nhốt Cố Thanh Phong lại, vẫn ban cho hắn cái danh Nhất Tự Tịnh Kiên vương, chính là để cho thiên hạ nhìn vào.
Hoàng đế gật đầu, đang định chuẩn tấu.
Ai dè đúng lúc này Cố Thanh Phong thảng thốt nói một câu doạ người: “Hoàng đế lão ca, ngươi nghe thử cơi, cái tên Tư Đồ Không này đúng là không có tôn ti gì hết, bổn vương đây chính là Nhất Tự Tịnh Kiên vương, lão ta chỉ là một tên quốc sư thôi đã dám như thế rồi?”
Một câu hoàng đế lão ca ngay lập tức doạ cho mấy người ở đây cứng cả người.
Tất cả bọn họ như nhìn thấy quỷ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Thanh Phong, trong đầu lúc này chết máy hàng loạt.
Đấy chính là Hoàng đế đấy! Đứng đầu hàng tỉ sinh linh vương triều Đại Viêm! Miệng ngậm Thiên Hiến, cửu ngũ chí tôn! Sao ngươi có thể gọi là lão ca hả?!
Đến cả bản thân hoàng đế cũng sững lại, đây là lần đầu tiên trong đời lão nghe thấy cách xưng hô này.
“Ngươi… ngươi gọi trẫm là gì cơ?” Hoàng đế nghẹn giọng trợn mắt nhìn hắn nói.
“Lão ca ơi!” Cố Thanh Phong điệu bộ như là đương nhiên nói: “Bổn vương là Nhất Tự Tịnh Kiên vương, suy ra cũng là người cùng ngươi kề vai cùng hưởng thiên hạ này, cái tên hơn tuổi cũng bằng thừa như ngươi chỉ nhỉnh hơn ta có mấy tuổi, gọi một tiếng lão ca chả phải rất bình thường à?”
Bình thường cái đệt con mịa!
Tất cả đại thần điên cuồng hô to trong lòng!
Nhất Tự Tịnh Kiên vương cũng đúng có ý này thật, thế nhưng có ai lại dám thử cùng hoàng đế sóng vai bao giờ! Đảm bảo ngươi thử một cái là tèo đời ngay!
Với cả, hơn tuổi cũng bằng thừa này cũng dám nói ra à?
Hoàng đế nghe xong câu Cố Thanh Phong nói, khoé miệng bất giác nhếch lên, lão đang phẫn nộ, vừa không hiểu được sao lại hoang đường đến thế.
Đây là lần đầu tiên trong đời từ khi trở thành hoàng đế lão cảm thấy được bản thân bị người khác mạo phạm đến.
“Láo xược! Dám bất kính với Hoàng thượng, người đâu, lôi cổ tên điên này xuống cho ta!” Hoàng đế còn chưa nói năng gì, vẫn là tên thái giám trẻ tuổi Hoá long đỉnh bên cạnh hắn, sắc mặt khó coi quát toáng lên.
Một toán ngự tiền thị vệ mặc áp giáp từ ngoài cửa ngay lập tức xông vào.
“To gan!” Cố Thanh Phong lớn tiếng quát: “Bổn vương chính là Nhất Tự Tịnh Kiên vương, ta xem ai dám!”
Ngự tiền thị vệ tất nhiên không bị lay chuyển bởi những câu nói đấy, ngay lập tức vây lấy Cố Thanh Phong.