Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 260: Ta Ngả Bài Này

Chương 260: Ta Ngả Bài Này

Ơ cái đệt! Nhất Tự Tịnh Kiên vương đúng là chả có tích sự gì rồi! Cố Thanh Phong thầm mắng một câu trong bụng, thế nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh không chút lay chuyển.
Ngay lúc hắn sắp bị người ta lôi đầu xuống, chỉ nghe hắn đột nhiên cao giọng nói: “Khoan đã!”
Ngự tiền thị vệ cũng là người có quy củ, biết tuân theo thông lệ, có người bảo khoan là khoan.
Bọn họ nhìn về phía hoàng đế, nhìn xem hoàng đế có hứng thú khoan một cái không.
Bấy giờ, Cố Thanh Phong thở hắt một hơi, nhất thời thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.
“Hầy, vốn định dùng thân phận vương gia bình thường sống chung cùng mọi người, ai dè chỉ đổi lấy được ghẻ lạnh và nghi kỵ, đã vậy, ta ngả bài vậy, thật ra ta là thần…”
Cái chữ thần vừa ra, lông mày tất cả người ở đây đều giựt phát.
“.... đệ tử của thần! Nói cách khác, chân thần vừa đến Đế đô bắt Bồ Yêu chính là sư phụ của ta.”
Nói câu này xong, mọi người hãy còn bán tín bán nghi, lời này hé lộ quá nhiều thông tin.
Trước đó vài ngày đúng là có một tôn thần đến Đế đô, đó là chuyện mọi người đều biết, không ngờ hôm nay tự nhiên lại có một đệ tử của thần nhảy ra.
Phản ứng đầu tiên của họ là không tin.
Chỉ có sắc mặt Tư Đồ Không trong nháy mắt chuyển sang nghiêm trọng.
Bởi lão là người trực tiếp đối mặt với thần cho nên ngày đó từng lời từng chữ thần nói lão đều nhớ kỹ.
Ngày ấy, thần nói, sẽ có một vị quý nhân của hoàng dế dâng lên Bất Lão đan, còn nói Cố gia chỉ có một người tàm tạm vừa mắt.
Mà cái vị Nhất Tự Tịnh Kiên vương này cũng họ Cố!
Đây chả nhẽ là trùng khớp ngẫu nhiên trong truyền thuyết ư?
Bây giờ ngẫm kỹ, trong lời thần nói đều bao hàm thâm ý, cả hai câu nói đều ẩn chứa ý chỉ.
“Khen cho một lá gan to dám thấy người sang bắt quàng làm họ, bằng chừng ấy tuổi tu vi mới chỉ bước vào Nội Khí cảnh, có thần nào sẽ thu cái kẻ có tư chất như người làm đệ tử? Đúng là nực cười, mau lôi xuống dưới đi!” Thái giám trẻ tuổi lạnh giọng nói.
Ngự tiền thị vệ vừa mới định động thủ.
“Khoan đã!”
Tư Đồ Không đột nhiên ngăn họ lại.
Ngự tiền thị vệ cũng rất bất đắc dĩ, ra vẻ hùng hổ định lôi xuống tận hai lần, kết quả đều bị kêu dừng.
“Bệ hạ, xin người hãy cho thần chút thời gian, thần có một vài chuyện muốn xác nhận.” Tư Đồ Không trịnh trọng tiến lại nói với hoàng đế.
Nói xong, lão lại truyền âm nhập mật, nói những gì lão vừa đoán cho hoàng đế biết.
Hoàng đế không phải kẻ ngu, càng quyền cao chức trọng thì càng ít tin vào sự trùng hợp, bởi trong đời họ đã tạo ra vô số sự “trùng hợp”. Cho nên họ biết rõ, đằng sau mỗi sự trùng hợp đều do một tay con người gây ra.
“Chuẩn.”
“Tạ bệ hạ. ”
Tư Đồ Không tiện đà nhìn về phía Cố Thanh Phong, ánh mắt sáng rực nói: “Ngươi nói ngươi là đồ đệ của thần, có bằng chứng không?”
“Ấy! Phải có chớ.”
Cố Thanh Phong căn bản không có tý luống cuống nào, tóm lại thì thần chính là hắn đây, đấy cũng chẳng phải mượn danh nghĩa người khác thành cáo mượn oai hùm, cho nên không cần sợ có người khác vạch trần.
Chỉ thấy Cố Thanh Phong từ trong người lấy ra “Già Lam Châu” – một món linh binh Thiên giai trung phẩm.
Chí bảo của Phật môn Già Lam Châu vừa xuất hiện, tức thì đã thu hút mọi ánh mắt của người ở đây, thứ đó toàn thân tròn trịa như ngọc, quanh thân toả ra phật quang ôn hoà dịu dàng thiện lành liên miên không dứt, tựa như mạ một tầng kim quang lên toàn bộ Kim Loan điện.
“Đấy là! Đấy là Già Lam Châu, chí bảo của Phật môn!” Có người hoảng hốt kêu to.
Người ở đây đều là kẻ tai to mặt lớn, kiến thức đương nhiên phải sâu rộng rồi, có rất ít người không nhận ra loại bảo vật này.
Vừa nhìn thấy Già Lam Châu thôi, mọi người gần như tin vào thân phận của Cố Thanh Phong.
Bởi ngày ấy thần xuất hiện, Bồ Yêu ở trước mặt tất cả mọi người dâng lên hết toàn bộ bảo vật, trong đó có Già Lam Châu.
Thậm chí sau đó, có người trong Phật môn hay tin chí bảo nhà mình bị mất đã lâu nay đã hiện thế, thậm chí còn đặc cách phái cả người đến Đế đô để tìm lại.
Chuyện này sớm đã truyền khắp đế đô, thậm chí cả bên ngoài cũng nghe thấy được.
Tư Đồ Không vừa nhìn thấy Già Lam Châu, đồng tử cũng hơi co rụt lại, lão cũng là người đầu tiên chứng kiến, tận mắt nhìn thấy Bồ Yêu dâng Già Lam Châu cho thần.
Mà lúc này Già Lam Châu lại xuất hiện trong tay Cố Thanh Phong, thế này há chẳng phải có nghĩa… Cố Thanh Phong đúng là đồ đệ của thần?!
Không thì làm sao giải thích được chuyện Già Lam Châu lại ở trong tay Cố Thanh Phong?
Đầu tiên, đây là chí bảo linh binh Thiên Cấp trung phẩm của Phật môn, vốn là tồn tại độc nhất vô nhị, loại bảo vật có cấp bậc này không thể nào làm giả ra được.
Thứ hai, nếu Già Lam Châu không phải do Thần ban cho, thì trên đời này ai có thể cướp bảo vật từ trong tay thần được?
“Đây là linh binh hộ vệ sư phụ ta đã ban tặng cho bổn vương, do Bồ Yêu hiến dâng, các người chắc hẳn phải nghe thấy rồi nhỉ, vật này đã đủ chứng minh chưa?” Cố Thanh Phong bễ nghễ nói.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Cố Thanh Phong, không khỏi tin thêm vài phần.
Dù sao, không phải đồ đệ của thần, thì hắn dám ngông cuồng thế sao?
Không phải đồ đệ của thần, thì hắn dám gọi hoàng đế là lão ca sao? Có dám nói khoác không biết ngượng mồn cùng nhau hưởng chung thiên hạ không?
Bọn họ ban đầu còn cho rằng Cố Thanh Phong là một thằng điên kiêu căng ngạo mạn, hiện giờ nhìn lại, người ta đúng là có niềm tin, đằng sau có một tôn thần chống lưng cho, là ai lại không dám ngông cuồng?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất