Chương 266: Thần Giả Gặp Thần Thật
Ban đêm… Trải qua một ngày cần cù vất vả, Cố Thanh Phong cũng không khỏi có chút mệt mỏi, hắn nằm dài trên giường chuẩn bị ngủ.
Thế nhưng vừa nhắm mắt, bỗng nhiên có một loại cảm giác bị người nhìn chăm chú xông lên đầu.
Cố Thanh Phong mở bừng hai mắt ra quét nhìn bốn phía, kết quả trong căn phòng trống rỗng, chỉ có một mình hắn.
“Lẽ nào là ảo giác? Có khi nào là quá mệt mỏi nên mới thế hay không?” Cố Thanh Phong tự lẩm bẩm.
Nhưng khi hắn lần nữa nhắm mắt lại, thì loại cảm giác rình rập mờ nhạt liền xông tới.
Soạt!
Cố Thanh Phong bật người dậy từ trên giường như một con cá chép. Hắn xuống giường, đứng ở giữa phòng, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn bốn phía nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Hắn lập tức thả linh hồn lực Kiến Thần Bất Hoại của mình ra bao phủ cả phòng, nhưng kỳ lạ là linh hồn cảm nhận rõ ràng đã nói cho hắn biết, cả gian phòng này chỉ có một mình hắn.
Con mẹ nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây chắc chắn không phải ảo giác.
“Ai! Đi ra cho bản vương!” Cố Thanh Phong thấp giọng khẽ quát.
“Cảm giác của tiểu hữu thật là nhạy bén, không hổ là đệ tử của Thần Cảnh cường giả.” Một âm thanh hững hờ truyền đến từ sau lưng Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong chỉ thấy một tiếng nổ vang dội trong lòng, hắn sợ hãi cả kinh, mãnh liệt quay đầu lại nhìn.
Nhất thời mặt liền biến sắc, chỉ thấy một ông lão đồ trắng râu tóc bạc phơ đang cười mỉm nhìn mình.
Làm sao có thể! Xuất hiện phía sau ta từ lúc nào!?
Linh hồn lực vì sao không phản ứng chút nào?
Cố Thanh Phong không tin tà lại lấy linh hồn lực quét một lần nữa, kết quả khiến người ta khiếp sợ.
Ông lão áo trắng rõ ràng đang ở trước mắt, nhưng kết quả linh hồn lực phản hồi lại không có ai!!
Vì sao linh hồn Kiến Thần Bất Hoại của ta cũng không tra ra người này, lẽ nào lão là… Thần!
“Tiểu hữu chớ căng thẳng, lão phu lần này đến không có ác ý, chỉ là muốn xác nhận một chút, cậu có thật sự là đệ tử của Thần Cảnh cường giả hay không mà thôi.”
Bạch y lão đầu mỉm cười nói: “Hiện tại nhìn thấy cậu, lão phu cũng vững tin, ngươi hẳn là thật không thể nghi ngờ. Tuy rằng tu vi chỉ mới Nội Khí cảnh, nhưng lại nắm giữ linh hồn của cảnh giới Kiến Thần Bất Hoại, và có thể so với thân xác của Hóa Long cảnh. Tổ hợp kỳ quái như thế này chắc hẳn cũng chỉ có Thần Cảnh cường giả mới có thể dạy dỗ ra.”
Cố Thanh Phong hơi biến sắc, hắn thế nào cũng không ngờ được rằng lai lịch của mình vậy mà để cho người ta liếc mắt một cái liền nhận ra, ông già này chắc chắn là Chân Thần rồi!
Lần này thì toang rồi, đây coi như là Lý Quỳ thật đụng phải Lý Quỷ giả rồi!
Cũng không biết mục đích của ông già này là gì, không phải gây bất lợi cho mình chứ?
Ôm tâm tình thấp thỏm, Cố Thanh Phong hỏi ra vấn đề quan trọng nhất: “Xin hỏi tiền bối là nhân tộc sao?”
“Tiểu hữu cứ yên tâm, lão phu không phải yêu ma.” Bạch y lão đầu mỉm cười nói.
Con mẹ nó! Ông là người ta mới không yên tâm đấy!
Lần này toang rồi, vốn tưởng rằng thế gian không có thần, hiện tại xem như đã rõ, chỉ vì chưa đủ trình thôi!
Dù sao ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mình bây giờ chơi chiêu bài đệ tử của thần, kết quả đã dẫn Chân Thần tới!
Tuy rằng trong lòng chửi thầm, nhưng nụ cười trên mặt Cố Thanh Phong không khỏi xán lạn hơn mấy phần.
“Tiền bối mang đến cho vãn bối một loại cảm giác giống như sư tôn của vãn bối vậy, chẳng lẽ tiền bối cũng là Chân Thần?”
Cố Thanh Phong khéo léo nhắc đến sư tôn của mình, mục đích chính là nói cho ông cụ kia đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau lưng ta cũng có thần đấy.
Bạch y lão đầu vẫn luôn mỉm cười, nhìn thấu hết tâm tư nho nhỏ của Cố Thanh Phong. Ông lão mỉm cười nói: “Nào có Chân Thần gì đâu, chẳng qua chỉ là người trong thế gian vô tri nói bừa mà thôi. Võ giả Thần Cảnh chung quy cũng chỉ là mạnh hơn con người một chút mà thôi.”
“Vậy xin hỏi tiền bối đêm khuya viếng thăm, không biết là có chuyện gì?”
“Khoảng thời gian trước lão phu nghe nói có Thần Cảnh cường giả đuổi theo một con đại yêu Hóa Long đỉnh phong đã tới Đế Đô, cho nên đặc biệt tới Đế Đô muốn gặp mặt một lần.
Nhưng lão phu ở Đế Đô quanh quẩn mấy ngày cũng không tìm được tăm tích của người đó. Đang định rời đi, ai ngờ đệ tử của Thần Cảnh cường giả đột nhiên xuất hiện, cho nên đặc biệt đi đến bái phỏng. Không biết sư tôn của tiểu hữu hiện tại ở nơi đâu? Lão phu tìm hắn có chuyện thương lượng.”
Cố Thanh Phong hiện tại rất muốn nhây một chút, hỏi tìm ta có chuyện gì?
Có điều cân nhắc đến đối phương là tiền bối nhân tộc, đức cao vọng trọng, mà kính già yêu trẻ lại là truyền thống mỹ đức, cho nên suy nghĩ một hồi vẫn thôi.
“Tiền bối, sư tôn ta người vân du tứ phương, vãn bối cũng không biết vị trí cụ thể. Không biết tiền bối có chuyện gì quan trọng, có thể nói cho vãn bối, chờ sau này sư tôn trở về vãn bối sẽ thay mặt truyền đạt.”
Ông lão áo trắng nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ đáng tiếc, lắc đầu nói: “Ngươi có lòng, nhưng việc này không phải nhỏ, cần phải gặp mặt nói chuyện mới được. Không biết tiểu hữu có phương pháp truyền tin nào có thể liên lạc được với sư tôn không?”
Cố Thanh Phong tỏ vẻ khó xử, mẹ nó ta đi đâu liên lạc được chứ?
Ông lão áo trắng lại nói: “Tiểu hữu chớ nên lo lắng, lão phu thật sự không có ác ý. Chuyện này chuyện liên quan đến tính mạng của sư tôn ngươi, cho nên cho biết càng sớm càng tốt.”