Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 267: Nguyên Nhân Vì Sao Thế Gian Không Có Thần

Chương 267: Nguyên Nhân Vì Sao Thế Gian Không Có Thần

Cái gì cơ!? Cố Thanh Phong bị lời nói của ông cụ làm sửng sốt, sao lại liên quan đến tính mạng rồi? Sư tôn ta chính là ta, liên quan đến tính mạng sư tôn không phải là tính mạng của ta sao?
Đừng đùa nữa, sao hiện tại thần cũng là nghề nghiệp nguy hiểm chứ?
“Tiền bối chớ nói đùa, sư tôn ta chính là thần, trên đời này còn có chuyện gì có thể uy hiếp được tính mạng của ông ấy sao?”
“Nếu mà lão phu đoán không sai, sư tôn của tiểu hữu có lẽ vừa bước vào Thần Cảnh không bao lâu nhỉ?”
“Vâng…Coi là vậy đi.”
“Như thế thì đúng rồi. Ngươi thân là đệ tử của hắn không chỉ không che giấu bản thân, ngược lại còn lên làm thân vương, danh truyền thiên hạ. Lão phu liền đoán hắn có lẽ là vừa bước vào Thần Cảnh, nếu không thì tuyệt đối sẽ không như thế.”
Cố Thanh Phong càng nghe càng mơ hồ, ông lão như có ý nói đã thành thần thì phải khiêm tốn, nếu không sẽ có họa sát thân. Lẽ nào đây chính là nguyên nhân vẫn luôn không thấy thần?
“Ý của tiền bối là gì? Vãn bối sao lại càng nghe càng thấy hồ đồ?”
Ông lão áo trắng lại lắc đầu lần nữa: “Tình huống cụ thể thứ cho lão phu không thể nói thẳng. Ngươi còn trẻ, tương lai có hy vọng bước vào Thần Cảnh, nếu như biết quá sớm, lão phu sợ sẽ phá hủy đạo tâm của ngươi.”
Phá huỷ…đạo tâm của ta?!
Ta mà có cái thứ này à?
Không phải, rốt cuộc là chuyện quái gì! Lão già này cứ nói lập lờ nước đôi thế nhỉ? Nếu không phải nhìn lão là người, hôm nay ta nhất định sẽ cho lão biết tay!
“Tiểu hữu, tấm ngọc phù truyền tin này ngươi giữ đi, một khi tìm ra sư phụ thì mong ngươi sẽ lập tức liên hệ với lão phu, thời gian còn lại không còn nhiều nữa.
Nhớ kỹ, sau khi gặp được sư phụ thì chỉ cần nói những lời này cho hắn, hắn nhất định sẽ hiểu rõ là ý gì.”
“Nói cái gì?”
“Thiên đạo có biến, đại kiếp trăm năm sẽ bắt đầu sau hai năm nữa.”
Cố Thanh Phong: “???”
Thiên đạo có biến? Hắn ngay lập tức nhớ lại cái Thiên Đạo Chi Nhãn chỉ độc một con mắt kia, là cái thứ đó sao?
Còn có đại kiếp trăm năm sẽ mở ra sau hai năm, sao nghe vào cứ thấy điềm.
“Sư phụ ngươi thân là Thần Cảnh cường giả, nhất định có thể cảm nhận được thiên đạo biến hóa. Ngươi chỉ cần nói cho hắn biết những lời này, hắn sẽ hiểu. Thời gian hiện tại chỉ còn lại hai năm, ngươi nhất định phải báo cho hắn biết trong vòng hai năm này, không thì mọi thứ sẽ kết thúc. Đến lúc đó không chỉ là sư phụ ngươi, mà ngay cả ngươi thân là đệ tử của Thần Cảnh cường giả cũng rất khó thoát.
Muốn tránh thoát kiếp nạn, chỉ có gia nhập Ám Giới chúng ta, nhớ lấy, nhớ lấy.”
Ám giới chúng ta?
Chẳng lẽ sau lưng lão già này còn có một nhóm thần? Ám giới nghĩa là gì? Là thế giới Thần đang ở sao?
“Tiền bối, sao còn có ta trong đó nữa vậy? Ta không phải thần mà!”
Ánh mắt ông lão áo trắng nhìn Cố Thanh Phong thật sâu xa: “Bởi vì ngươi là đệ tử của Thần Cảnh cường giả, bởi vì ngươi quá phô trương, cho nên bọn hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Phô trương? Bọn hắn là ai?”
“Bọn hắn là ai ngươi không cần biết, biết cũng vô dụng. Về phần phô trương? Ngươi cảm thấy vì sao thế gian này chỉ có truyền thuyết về thần, nhưng lại chưa bao giờ thấy thần?
Bởi vì thần đều đang tận lực che dấu sự tồn tại của bản thân.
Nói thật, lão phu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đệ tử của thần phô trương như vậy. Nghĩ đến sư phụ ngươi vừa mới bước vào Thần Cảnh, một vài bí ẩn liên quan tới thế giới này vẫn đang là ẩn số, nếu không nhất định sẽ không để ngươi danh truyền thiên hạ. Đây quả thực là tìm phiền toái cho mình.
Được rồi tiểu hữu, lời nên nói lão phu cũng đã nói hết rồi. Ngươi nhớ lấy lời lão phu, mau sớm liên hệ với sư phụ ngươi đi.”
Ông lão áo trắng nói xong định đi.
Cố Thanh Phong vội vàng hỏi: “Xin hỏi cao tính đại danh của tiền bối, và vì sao lại muốn cho biết những bí mật này?”
Bạch y lão đầu nhìn Cố Thanh Phong một cách sâu xa: “Lão phu Tuyệt Minh Tử, là người phụ trách tiếp dẫn của Ám Giới, chuyên tiếp dẫn một vài người mới thăng lên Thần Cảnh cường giả của thế giới.”
“Tuyệt Minh Tử!?” Cố Thanh Phong nhất thời sửng sốt: “Vậy đôi mắt tiền bối chắc hẳn rất tốt.”
Cố Thanh Phong nói xong cũng không đợi câu trả lời, bởi vì Tuyệt Minh Tự đã biến mất, giống như lúc lão xuất hiện bất ngờ, giờ lại biến mất một cách bất ngờ.
Lão già đó đi rồi, Cố Thanh Phong lại không bình tĩnh nổi nữa.
Nói cái gì tràng giang đại hải nhưng chẳng nghe hiểu gì sất, dù sao thì cũng chỉ hiểu một câu.
Hai năm sau, bất luận là mình hay là sư phụ của mình e rằng đều sẽ đi đời! Tương đương với mình sẽ đi đời hai lần.
Cố Thanh Phong cảm thấy Tuyệt Minh Tử hẳn không phải là phường lường gạt, bởi vì đối phương là thần, căn bản không cần phải lừa mình. Ý của đối phương rõ ràng là muốn bảo sư phụ mình gia nhập Ám Giới, cùng nhau đối phó “Bọn hắn”.
Bọn hắn rốt cuộc là cái gì?
Vậy mà có thể ép thần không dám lộ đầu, chẳng trách thế gian vô thần, thì ra tất cả đều đã ẩn mình.
Mịa!
Vốn tưởng rằng giả vờ làm đệ tử của thần trăm lợi mà vô hại, ai biết vừa lên làm một ngày đã gặp phải phiền toái.
Nói thật, Cố Thanh Phong hoảng rồi.
“Bọn hắn” có thể ép thế gian vô thần, khó mà tưởng tượng đến tột cùng là đẳng cấp đến mức nào.
Ngay cả các vị thần cũng phải ẩn mình, kết quả mình mẹ nó còn không phải thần, lại khắp nơi chơi chiêu bài giả thần lừa bịp.
Lần này toang thật rồi!
Trong lúc sợ hết hồn hết vía, Cố Thanh Phong lại càng nghĩ càng bực mình. Mình vất vả trăm cay ngàn đắng, vừa mới lên làm thân vương, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, kết quả lại biết được hai năm sau có thể sẽ chết!?
Cái quái gì vậy? Làm một vương gia hưởng thụ cuộc sống một chút khó khăn đến thế sao?
Vì sao phải đối nghịch với ta?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất