Chương 280: Không Có Võ Đức
Một kích này chính là uy lực của vũ khí cao cấp, cộng thêm linh binh thiên cấp, âm dương hỏa, còn có cương khí Cố Thanh Phong bộc phát ra. Đừng quên, cương khí của Cố Thanh Phong đã vượt qua Hóa Long Cảnh, đạt tới trình độ ngang với Thần Khí, chỉ là số lượng ít hơn một chút, nhưng uy lực lại không kém chút nào.
Họ chỉ ngăn được nó trong chốc lát, một số tên Hoá Long thực lực yếu hơn đã trực tiếp bị cơn lốc năng lượng quét sạch, không còn sót lại gì.
Mắt thấy một đám người Hoá Long kì cùng thái tử sắp bị diệt sạch, lúc này, thái tử đột nhiên rống lên một tiếng tuyệt vọng: “Ngân công tử, cứu ta!”
Ngân công tử?
Cố Thanh Phong cau mày, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Hắn dường như hiểu được sự tự tin của thái tử đến từ đâu rồi, theo lý mà nói thế nhân đều biết hắn dựa thần, vậy thái tử lấy đâu ra dũng khí đối phó hắn đây?
Xem ra Ngân công tử chính là điểm mấu chốt.
Có thể cho thái tử tự tin đối phó với đệ tử của thần, lẽ nào vị Ngân công tử này là…
“Ha.”
Đột nhiên, trong hư không vang lên âm thanh cười lạnh.
Ngay sau đó, một bóng người áo trắng như tuyết, đầu cài đầy ngân châm đột nhiên xuất hiện, đứng trong hư không.
“Đúng là phế vật.”
Chỉ thấy người này tuỳ ý vung vẩy chiếc quạt xếp trong tay, nhất thời một trận gió vô hình thổi về hướng cơn bão năng lượng với hai màu đen trắng xen lẫn nhau.
Như thể là quạt Ba Tiêu quạt lửa ở Hoả Diệm Sơn vậy.
Thế mà cơn lốc mang theo lửa kia cứ vậy dần dần tiêu tán rồi biến mất dưới chiếc quạt này.
Nhìn thấy cảnh này, thái tử cuối cùng cũng thoát khỏi một kiếp nạn, bắt đầu mừng rỡ như điên.
Nhưng đồng tử của Cố Thanh Phong co rụt lại, hắn biết uy lực một kích của mình có trọng lượng thế nào, cho dù là tên Hoá Long đỉnh phong cũng không thể dễ dàng chống đỡ, mà người trước mắt này lại một kích đánh bại hắn!
Loại thực lực này, ngoại trừ cảnh giới của thần, ai có thể làm được?
“Ngân công tử, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi.” Thái tử hưng phấn nói.
“Câm miệng, phế vật! Nếu không phải ta sợ phiền toái, mà ngươi thì vẫn còn hữu dụng, nếu không bổn công tử đây giết ngươi đầu tiên!”
Thái tử sắc mặt lập tức cứng đờ, nhưng không dám phản bác.
Đường đường là Thái tử của một triều, lại bị cái người gọi là Ngân công tử kia quở mắng đến mức không dám nói lại, thật sự là trước giờ chưa từng có.
Lúc này, tầm nhìn của Ngân công tử hướng về phía Cố Thanh Phong, dùng ánh mắt ngả ngớn đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Gã thậm chí còn lấy ra một tờ bố cáo có chân dung của Cố Thanh Phong, so sánh cẩn thận.
Giống như là đang quan sát một món đồ chơi vậy.
Khoảnh khắc Cố Thanh Phong nhìn thấy bức tranh, trong lòng nhất thời kêu lộp bộp.
Hắn biết đây là bố cáo mà cẩu hoàng đế hạ lệnh phát khắp toàn quốc, mục đích là nói cho thiên hạ khắp nơi đều biết hắn, Cố Thanh Phong, là đệ tử của thần.
Một khắc này, Cố Thanh Phong suy nghĩ rất nhiều.
Ngân công tử rõ ràng là thần không thể nghi ngờ, nhưng theo như những gì Tuyệt Minh Tử đã nói, các vị thần rất kín tiếng, ẩn náu khắp nơi, sợ bị “bọn họ ” phát hiện.
Có điều vị Ngân công tử này rất phách lối, đứng trước mặt tất cả mọi người, còn cầm bức chân dung của mình…
Chẳng lẽ Ngân công tử này là một trong số “bọn họ” sao ?
Đm!
Cẩu hoàng đế hại ta!
“Ngươi chính là cái kẻ được gọi là đệ tử của thần, Cố Thanh Phong?” Ngân công tử có chút hứng thú đánh giá hắn.
“Ngươi là ai!” Cố Thanh Phong ngưng trọng hỏi.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Phong âm thầm truyền âm cho xác chết nhỏ: “Mang tất cả yêu ma trở về dị không gian trước.”
Xác chết nhỏ nghe được lập tức làm theo.
Ngân công tử hoàn toàn phớt lờ hành động của họ, như thể mọi thứ đều là con kiến trong mắt gã, có làm gì cũng không quan trọng.
Lúc này, trong mắt gã chỉ có một người là Cố Thanh Phong.
“Ngươi không xứng để biết bổn công tử là ai, cho ngươi một cơ hội, nhanh chóng gọi sư phụ ngươi tới đây.” Ngân công tử thờ ơ, phe phẩy cái quạt.
Nghe xong câu này, Cố Thanh Phong đã chắc chắn gã tới đây vì thần, điều đó có nghĩa là gã nhất định phải là một trong số “bọn họ”.
Cố Thanh Phong siết chặt nắm đấm, trong lòng khẽ mắng: “Mẹ kiếp, còn chưa tới Vạn Yêu quốc, ông đây còn chưa thành thần, sao BOSS đã tới cửa rồi? Không khoa học tí nào. ”
Theo kinh nghiệm đọc truyện trên mạng nhiều năm của Cố Kinh Phong, những nhân vật phản diện kiểu này phải lần lượt đến mới đúng chứ.
Ví dụ, nếu bạn ký hợp đồng trong vòng ba năm, thế thì chưa đến ba năm thì bạn không được mò tới tìm nhân vật chính, không được làm phiền đối phương trưởng thành, có thể nói đó mới là điển hình của quân tử.
Rồi sao giờ lại tới tìm mình ở đây, không hề có nhân vật chính nào lại bị đối đãi như thế cả.
Chẳng phải nói hai năm sau mới có đại kiếp sao?
Mẹ nó còn không cho ta thời gian hai năm phát triển!
Không có võ đức!
‘‘Ngươi tìm sư phụ ta làm gì?” Cố Thanh Phong hỏi, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác.
Trong mắt Ngân công tử hiện lên một chút không kiên nhẫn: “Kiến hôi, ngươi không có tư cách để biết, sự kiên nhẫn của ta rất có hạn, bây giờ lập tức gọi sư phụ ngươi ra đây, nếu không ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tàn nhẫn.”
Cố Thanh Phong nghe vậy nheo mắt lại: “Câu hỏi cuối cùng, chỉ cần ngươi trả lời câu hỏi này của ta, ta sẽ gọi sư phụ của ta tới đây ngay lập tức.”
“Ồ? Câu hỏi gì ?” Ngân công tử đột nhiên có chút tò mò về những gì mà con kiến nhỏ bé này sẽ hỏi.
“Xin hỏi các hạ có phải nhân tộc không?” Cố Thanh Phong nhìn chằm chằm Ngân công tử mà hỏi, dường như đáp án của câu hỏi này rất quan trọng.