Chương 281: Ranh Giới Sống Chết (1)
Ngân công tử nghe xong câu hỏi này thì sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên giận dữ: “Sao ngươi dám đánh đồng ta với lũ nhân tộc thấp kém!” Nghe vậy, Cố Thanh Phong lập tức ngây ngẩn cả người, nụ cười càn rỡ trên khóe miệng sắp giương lên.
Nhưng những lời tiếp theo của Ngân công tử khiến nụ cười trên mặt hắn đông cứng lại.
“Bổn công tử chính là thánh tộc! Thánh tộc vĩ đại nhất thế gian này!”
Thánh tộc ?
Cố Thanh Phong sững người.
Mẹ nó, đây là cái thể loại chủng tộc gì? Từ đâu chui ra đấy?
Vậy hóa ra “bọn họ” mà Tuyệt Minh Tử đề cập đến chính là thánh tộc?
Vẫn chưa hết hy vọng, Cố Thanh Phong âm thầm hỏi hệ thống: “Hệ thống, có phải là trừ việc ta đánh nhau với nhân tộc sẽ không thể mạnh lên ra, thì đánh với các tộc khác đều được đúng chứ?”
“Bổn hệ thống đây chính là bị yêu ma quỷ quái đánh cho mạnh lên, hiểu không?” âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu Cố Thanh Phong.
Mẹ mày! Hệ thống rác rưởi!
“Vậy hệ thống, ngoài trừ nhân tộc ra thì những tộc khác đều tính là yêu ma à?”
“Không phải.”
Lời nói lạnh nhạt của hệ thống cắt đứt suy nghĩ của Cố Thanh Phong.
Thực ra thì nghĩ cũng đúng, nếu thật sự là ngoại trừ nhân tộc ra tất cả những loài khác đều tính là yêu ma, thế chẳng phải bị chó cắn một phát cũng có thể mạnh lên?
Mẹ nó! Hệ thống rác rưởi!
Đương nhiên, điều này không thể ngăn cản Cố Thanh Phong mắng hệ thống.
Mắng xong, đầu óc Cố Thanh Phong điên cuồng hoạt động, bắt đầu nghĩ cách đối phó, không thể trông cậy vào hệ thống rác rưởi nữa, đối phương rõ ràng là cường giả Thần Cảnh, thậm chí có lẽ còn mạnh hơn thế, nếu không thì gã cũng không dám kiêu ngạo như vậy.
Chắc chắn nếu đánh thì sẽ đánh không lại rồi, vì vậy xem ra chỉ có thể chạy thôi.
Sau khi hạ quyết tâm, Cố Thanh Phong đột nhiên điên cuồng mừng rỡ, nhìn ra sau lưng Ngân công tử.
“Sư phụ! Cuối cùng người cũng tới rồi!”
Có điều Ngân công tử còn không thèm quay đầu lại, gã cười lạnh nhìn Cố Thanh Phong: “Loại thủ đoạn giương đông kích tây này mà cũng đòi lừa gạt ta? Ngươi muốn thừa dịp ta quay đầu lại để chạy trốn đúng không? Nghĩ cũng hay đấy, nhưng loại con kiến như ngươi đâu có biết được thần uy từ thánh tộc bọn ta? Thế gian này sẽ không có ai có thể lặng lẽ xuất hiện đằng sau bổn công tử…”
Ngân công tử còn chưa nói xong, không gian sau lưng gã đột nhiên chấn động.
Rõ ràng là có người xuyên qua không gian mà tới.
Sắc mặt Ngân công tử thay đổi, quay phắt lại. Gã sững sờ nhìn người đang đi tới.
“Cố Thanh Phong? Làm sao có thể. . .”
Ngân công tử nhìn Cố Thanh Phong ở phía sau mình không xa, đầu óc nhất thời chưa phản ứng kịp.
Cố Thanh Phong không phải ở trước mặt gã sao? Làm thế nào mà vừa quay đầu một cái đã thấy xuất hiện ở sau lưng rồi?
Ngân công tử nhìn Cố Thanh Phong đứng ở phía sau với vẻ hoài nghi, rồi nhìn vị trí Cố Thanh Phong đã đứng ở trước đó.
Nhưng gã phát hiện Cố Thanh Phong trước mặt đang tươi cười vẫy vẫy tay với gã, tay còn lại cầm Thiên Hồ Chi Đồng đã kích hoạt thành công.
Một quả cầu màu đen bao trùm lên cơ thể hắn.
“Thằng ngu, bố đi đây.”
Ngay lập tức, quả cầu đen thu nhỏ lại rồi biến mất trong hư vô.
“A! Đồ kiến hôi! Ngươi đúng là tìm đường chết!”
Ngân công tử lập tức nổi giận, gã cũng không phải thằng ngu, đương nhiên biết mình bị người ta đùa giỡn.
Mà vào lúc này, hình ảnh phản chiếu của Cố Thanh Phong cũng biến thành Thập Tự Minh Viêm Kiếm.
Kiếm quang mang theo sắc đen trắng lại xé trời lao tới, bao phủ lên người Ngân công tử.
Ngân công tử nổi giận đùng đùng, đập mạnh chiếc quạt xếp trong tay, dường như tất cả gió trên đời đều dồn vào chiếc quạt của gã.
Vù vù!
Cuồng phong gào thét!
Thập Tự Minh Viêm Kiếm ngay lập tức bị thổi bay bởi một trận gió, hình ảnh phản chiếu của Cố Thanh Phong cũng theo đó biến mất.
...
Cách đó ngàn dặm.
Một quả cầu mang theo ánh sáng màu đen xuất hiện trong không trung.
Sau một khắc, quả cầu ánh sáng biến mất, lộ ra bóng dáng Cố Thanh Phong.
Nhưng lúc này, Cố Thanh Phong không có lãng phí một tia tinh lực, mà lại kích hoạt Thiên Hồ Chi Đồng, tiếp tục thuấn di.
Thực lực Ngân công tử khó lường, hắn cảm thấy đi ngàn dặm vẫn không an toàn, phải chạy thật nhanh, chạy đến Vạn Yêu quốc, chỉ có ở trên thiên đường mới có cơ hội sống sót.
Vừa rồi, Cố Thanh Phong dùng phân thân kính tượng của mình để thu hút sự chú ý của gã mới có cơ hội thoát thân.
Phân thân kính tượng ban đầu được gửi đi để giải phóng những con quái vật trong Trấn Yêu tháp, vì vậy nó sẽ không quay trở lại ngay lập tức.
Đó là lý do tại sao khi nãy Cố Thanh Phong cố ý để phân thân của mình mượn bóng tối trong một căn phòng tại Đế Đô, thi triển di hình hoán ảnh, sau đó lặng lẽ xuất hiện ở phía sau Ngân công tử, cho mình có thời gian chạy trốn, kế hoạch rất thành công.
Ngân công tử bị thất thần sau khi nhìn thấy hai Cố Thanh Phong giống hệt nhau, bản thân mới có cơ hội thoát thân.
Rất nhanh, bóng người Cố Thanh Phong lại biến mất tại chỗ.
Mà ngay giây phút sau khi hắn biến mất, một bóng người mặc đồ trắng như tuyết đã xuất hiện ở nơi này.
Chính là Ngân công tử.
Ngân công tử kiên quyết khóa chặt không gian dao động do Cố Thanh Phong tạo nên, tức giận cười nói: “Chạy? Bổn công tử xem ngươi có thể chạy đi đâu?”
Rồi bóng dáng gã cũng khuất dạng.
Cứ như vậy, Cố Thanh Phong không ngừng thuấn di, căn bản không dám dừng lại, hắn không biết thánh tộc mạnh bao nhiêu, nhưng có thể áp đảo vô thần, thực lực có thể thấy không nhỏ.
Đối mặt với một kẻ thù như vậy, nhất định phải chạy hết sức mình.
Đột nhiên!
Một lực đẩy lớn bài xích không cho tiếp tục tạo thêm không gian.
Cố Thanh Phong kinh hãi, sau một khắc, thân thể đang xuyên qua không gian của hắn bị ép ra ngoài.