Chương 288: Nếu Vai Diễn Thay Đổi (2)
Cố Thanh Phong nghĩ nếu như mọi chuyện đúng như Ngân công tử nói thì thế giới bên đó không chỉ có một con chó chăn cừu. Dù sao thì thế giới lớn như vậy, Thánh tộc ở thượng giới lại không không xuyên xuống hạ giới. Một con chó như Ngân công tử chắc chắn không thể khiến Nhân tộc thần cảnh trên thế giới phải trốn tránh. Chắc chắn còn chó chăn cừu khác, đi đâu tìm đây?
Ồ, có rồi!
Cố Thanh Phong đột nhiên nghĩ tới thế giới ngầm mà Tuyệt Minh Tử và bọn họ nhắc đến.
Nếu đám người Tuyệt Minh Tử bị chó chăn cừu truy đuổi phải trốn tránh khắp nơi thì họ chắc chắn phải biết đại bản doanh của chó chăn cừu ở đâu.
Không phải Tuyệt Minh Tử nói rằng sau khi liên lạc với sư phụ thì thông báo với họ sao.
Hiện tại vừa hay hắn đã thành thần, hắn có thể giả làm sư phụ đi gặp Tuyệt Minh Tử.
Cố Thanh Phong không quá lo lắng đến vấn đề an toàn bởi vì thực lực của Ngân công tử chắc chắn hơn Nhân tộc thần cảnh. Nếu không sao có thể ép bọn họ không dám lộ diện?
Sau khi hắn trở nên mạnh hơn nhờ Ngân công tử, thực lực của hắn không đứng đầu trong Nhân tộc Thần cảnh thì cũng là hàng đầu.
Quan trọng nhất là thế giới ngầm đang lôi kéo mọi người ở khắp nơi, tích lũy sức mạnh để chống lại kẻ địch bên ngoài. Trong quá khứ hắn hỗ trợ họ rất nhiều nên chắc chắn sẽ được hoan nghênh chứ không phải mục tiêu bị nhắm tới.
Cố Thanh Phong nghĩ thế bèn hạ quyết tâm chuẩn bị đi tìm Tuyệt Minh Tử.
Nhưng trước đó hắn còn một việc phải làm.
Đó là đưa quà đáp lễ cho Thái tử.
Thái tử ban cho hắn món quà lớn như vậy sao hắn có thể không đáp lễ được?
Hơn nữa còn có quốc khố, lão Hoàng đế chết rồi, Thái tử cũng sắp chết. Xét về tình về lý thì tài sản của hắn nên để mình thừa kế đúng không?
…
Vương triều Đại Viêm, Đế Đô.
Vô số binh lính đang dọn dẹp tàn cục trên đường phố.
Bởi vì Cố Thanh Phong thả mấy vạn yêu ma ra ngoài nên tất cả mọi người trong Đế Đô đều tưởng rằng yêu ma xâm phạm. Người thì chạy trốn, kẻ thì phạm tội.
Đế đô hỗn loạn như thể ngày tận thế.
Cũng may Cố Thanh Phong rời đi với đội quân yêu ma, Thái tử nhân cơ hội này đứng ra thu mua lòng người.
Y coi Cố Thanh Phong là yêu ma tà ác, trắng trợn tuyên bố hắn có ý khác, biến thành người tới đây để sát hại Hoàng đế.
Còn Thái tử là chúa cứu thế, y cứu mọi người đang bên bờ sụp đổ, trong lúc nước sôi lửa bỏng, y là minh chủ tuyệt thế!
Lúc này Thái tử đang ngồi trên ngai vàng, sắc mặt cực kỳ vui vẻ.
Đây là vị trí y chưa bao giờ dám nghĩ đến, nhưng bây giờ nhờ có sự giúp đỡ của Ngân công tử y lại dễ dàng có được nó.
Y chỉ cần trả bằng một triệu mạng người mà thôi.
Vương triều Đại Viêm có hàng trăm triệu người, chỉ một triệu người không đáng nhắc đến.
Y chỉ cần tuyên bố với thế giới rằng một toà thành sát biên giới đã bị yêu ma tiêu diệt.
Giờ phút này, Thái tử thực sự cảm nhận được cảm giác tựa lưng vào gốc cây đại thụ hóng mát. Tuy rằng Ngân công tử rất ngang ngược tùy tiện nhưng y có thể cho y thứ mình muốn, khuyết điểm đó không sao cả.
Dù là yêu ma thì sao nào?
Thái tử đã hạ quyết tâm nhất định phải qua lại thân thiết với Ngân công tử. Sử dụng tài nguyên cả nước để giành được sự ưu ái của Ngân công tử. Dù sao thì giang sơn của y chưa vững chắc, còn mấy đệ đệ ngu xuẩn đang rục rịch muốn hành động.
“Người đâu, đi tìm một trăm bé trai và bé gái tắm rửa sạch sẽ rồi nhốt lại.”
Thái tử ra lệnh cho thuộc hạ.
Đây là yến tiệc y chuẩn bị cho Ngân công tử. Yêu ma rất thích ăn thịt người, đặc biệt là bé trai và bé gái thịt mềm.
Thái tử nghĩ rằng Ngân công tử nhất định có thể giải quyết Cố Thanh Phong và sư phụ của hắn. Có lẽ không lâu sau y sẽ chiến thắng trở về.
Chắc hẳn y chiến đấu xong sẽ đói bụng.
“Ồ, khẩu vị của cháu trai thật nặng.”
Thái tử giật mình: “Ai!”
Y đột ngột quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đang cười toe toét nhìn mình chằm chằm.
“Cố…Cố Thanh Phong!”
Thái tử như nhìn thấy ma, ngã từ trên ngai vàng xuống đất.
“Ngươi…Không chết! Người đâu mau đến đây! Hộ giá! Hộ giá”
Thái tử hoảng sợ hét toáng lên.
Một đám thị vệ, tâm phúc của Thái tử và cao thủ Hóa Long cảnh nhanh chóng kéo đến, người đến càng lúc càng đông.
Cố Thanh Phong bất động thanh sắc nhìn Thái tử gọi người, hắn ung dung ngồi trên ngai vàng.
Hắn sờ ngai vàng bắt đầu xúc động nói: “Haizzz, trước đây không lâu, bổn vương còn ngồi chung với Hoàng đế trên ngai vàng này. Ai ngờ ca ca của ta lại bị đứa con bất hiếu giết chết, đáng buồn làm sao.”
“Cố Thanh Phong! Ngươi lại nói xằng bậy rồi, rõ ràng phụ hoàng bị đan dược trường sinh của ngươi hại chết! Ngân công tử đâu! Ban nãy ngươi bị Ngân công tử truy đuổi chạy trối chết, bây giờ còn dám quay lại?”
“Chạy trối chết?” Cố Thanh Phong cười khinh thường: “Bổn vương quan tâm đến người dân trong đế đô, không đành lòng đánh nhau với con kiến hôi kia ở trong thành tránh cho người vô tội bị thương. Con kiến hôi mà ngươi nhắc đến ở đây này.”
Nói xong, Cố Thanh Phong lấy đầu sói đã không thể nhận dạng của Ngân công tử từ trong chiếc nhẫn không gian ra ném nó vào đại điện.
Ầm!
Đầu sói rơi tự do đập vỡ đại điện tạo thành một hố sâu.
Sự tiết kiệm đã khắc sâu và xương tủy của người Hoa Hạ. Vì vậy tất nhiên Cố Thanh Phong sẽ không lãng phí xác chết của yêu ma thần cảnh, vừa hay hắn cầm về nuôi đám tiểu đệ yêu ma để bọn chúng tăng sức mạnh.
Khi mọi người nhìn thấy đầu sói khổng lồ, đồng tử bỗng run lên.
Những người có mặt ở đây là võ giả cho nên họ có thể cảm nhận được lực đè nén đáng sợ phát ra từ đầu sói.