Chương 289: Lên Ngôi
Lực đè nén vượt qua Hóa Long Thể khiến mọi người sợ hãi. “Ngươi giết Ngân công tử? Không thể nào!” Thái tử không thể tin nổi kêu lên.
“Tại sao không thể? Lát nữa bổn vương còn muốn giết ngươi đấy.” Cố Thanh Phong nhếch miệng cười.
Sắc mặt của Thái tử nhanh chóng thay đổi: “Mau! Giết hắn!”
Thái tử vừa gọi người vừa nhanh chóng lui lại muốn chạy trốn.
Thế nhưng một giây sâu, trên người Cố Thanh Phong phát ra một tia sóng vô hình. Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cứng ngắc tại chỗ.
Bọn họ chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị đóng băng, ngón tay cũng khó cử động.
Như thể bị Ma Thần dưới Cửu U để mắt tới.
Đây là lý do tại sao Cố Thanh Phong giữ tay lại, hắn chỉ dùng thần hồn để khống chế đám người này. Nếu hắn giải phóng thêm ánh sáng thần thánh thì cơ thể và linh hồn của những người này đã bị tiêu diệt.
Cộc cộc…
Cố Thanh Phong đi qua từng thị vệ đến bên cạnh Thái tử.
Lúc này, Thái tử đổ mồ hôi lạnh, vô cùng căng thẳng.
“Ngươi…Ngươi muốn làm gì!”
“Làm gì? Đương nhiên là tiễn ngươi đi đoàn tụ với phụ hoàng của ngươi.” Cố Thanh Phong khẽ cười nói.
Đồng tử Thái tử đột nhiên co rụt lại, y định nói gì đó để cầu xin hắn.
Bùm!
Cố Thanh Phong tung một cú đấm đánh nổ đầu chó của Thái tử.
Máu tươi và óc bắn lên người đám thị vệ, có người sợ hãi tè ra quần.
“Các ngươi nói xem, làm Hoàng đế có gì tốt? Đáng để một đứa con giết phụ thân mình? Bổn vương cũng rất tò mò, hay là…bổn vương cũng làm Hoàng đế thử?”
Lời nói của hắn khiến mọi người kinh hãi.
“Ừm, hẳn là như vậy. Dù sao thiên hạ vốn có một nửa là của bổn vương. Bây giờ Hoàng đế đã chết, Thái tử cũng đã chết, hẳn là đến phiên bổn vương nhỉ? Hơn nữa, phải trải nghiệm một lần trong đời mới không sống vô ích.”
Cố Thanh Phong ngồi lại trên ngai vàng, làm Hoàng đế là ý nghĩ nhất thời của hắn là thôi.
Bởi vì hắn thực sự chưa từng làm Hoàng đế. Năm đó ai mà không ảo tưởng làm Hoàng đế chứ. Bây giờ có thể thực hiện, tại sao lại không trải nghiệm một lần?
Dù sao cũng không mất mát gì.
Tuy nhiên Cố Thanh Phong cũng biết, nếu như hắn trở thành Hoàng đế chắc chắn là danh bất chính, ngôn bất thuận. Hắn sẽ bị hầu hết mọi người phản đối, nhưng không sao cả, hắn còn có lời thề trong khế ước.
Đột nhiên, trong mắt Cố Thanh Phong lóe lên một tia sáng đỏ như máu. Huyền linh thiên ma đồng trong nháy mắt kích hoạt. Hai mắt những người có mặt ở đây trở nên vô thần giống như con rối.
“Thề đi.”
Thế là những người này bắt đầu thề dưới sự khống chế của Cố Thanh Phong.
Rất nhanh, khi bọn họ tỉnh táo lại đã trở thành tay sai dưới tay Cố Thanh Phong. Cố Thanh Phong làm theo cách cũ, bảo bọn họ gọi cao thủ Hóa Long trong hoàng cung, các đại thần giữa chức vụ quan trọng tới.
Thôi miên, thề, tay sai.
Cố Thanh Phong mất khoảng một ngày để khống chế hoàn toàn hàng chục ngàn quan chức cấp cao. Coi như hắn đã khống chế hoàn toàn cả vương triều Đại Viêm.
Đến lúc này, không ai dám phản đối vị Hoàng đế như hắn nữa. Vả lại các thần tử còn cực kỳ trung thành, trung thành đến mức hắn sai khiến người khác còn mình không làm gì, thậm chí một năm không lên triều cũng không có ai dám tạo phản.
Hơn nữa Cố Thanh Phong đã ra lệnh bọn họ không được nhận hối lộ, phạm pháp, chèn ép người dân. Tất cả mọi người phải tận tụy với người dân, là một vị quan tốt quan tâm đến thiên hạ.
Một loạt các chính sách ban xuống, vương triều Đại Viêm mở ra một thời đại hoàng kim đã mất từ lâu, trên triều đình không có lấy một gian thần.
Cố Thanh Phong rất hài lòng với điều này. Mặc dù hắn tàn bạo nhưng hắn cũng thích thời đại thái bình, thịnh vượng. Bởi vì dạo chơi trong thời đại thái bình thịnh vượng mới vui vẻ. Nếu không cả ngày chiến tranh loạn lạc, nghề giải trí không phát triển, các tiểu cô nương cũng không dám ra ngoài. Thế này sao vui nổi?
Thiên hạ này…Có mình hắn là người xấu đã đủ rồi.
…
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Một nhóm đại thần quỳ phía dưới, nhìn về phía Cố Thanh Phong ngồi trên long ỷ trên cao kia hô lớn.
“Khụ, các khanh bình thân.” Rõ ràng Cố Thanh Phong vui mừng ra mặt, nhưng vẫn đáp lại với vẻ uy nghiêm.
“Tạ bệ hạ.”
Nhóm đại thần thi nhau đứng dậy, từng người một đứng đúng vị trí của mình.
Cố Thanh Phong vừa lòng thỏa ý nhìn đám đại thần đó, hắn cảm thấy thích đến điên rồi.
Đây là cảm giác khi trở thành hoàng đế sao? Con mẹ nó chứ, quả không tồi!
“Có việc thì mau bẩm báo, còn không thì bãi triều.”
Thái giám đứng bên cạnh hô to với biểu cảm cổ quái.
Sở dĩ trên mặt tên thái giám đó xuất hiện biểu cảm cổ quái, chủ yếu là vì tình thế phát triển quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn ta không phản ứng kịp, vương triều Đại Viêm đã đổi chủ.
Mà điểm quan trọng nhất chính là, theo tất cả những gì sử sách ghi lại, chưa từng có mưu đồ soán vị nào được thực hiện dễ dàng như vậy.
Trong lịch sử, bất kỳ âm mưu lật đổ ngôi vị hòng chiếm ngôi nào cũng khiến một số người phải bỏ mạng, thậm chí là đế đô nhuộm đỏ màu máu cũng nên.
Mà tân hoàng hiện tại lên ngôi cũng chẳng có gì lạ, tiên đế và Thái Tử đã chết, hắn lên ngôi.
Mà điều kỳ lạ nhất chính là, những gia tộc lớn, quyền quý của đế đô, các trọng thần lại chẳng có nổi một người đứng ra phản đối, giống như đã quên vị tiên đế quá cố kia.
Giống như Cố Thanh Phong vốn là hoàng đế của bọn họ ngay từ đầu.
Suốt mấy ngày nay, thái giám và nhóm cung nữ quý phi trong hoàng cung đều chìm trong hoang mang mơ hồ, không ai biết phải xử trí tình huống này thế nào.
“Bệ hạ, thần có điều muốn bẩm báo.” Một vị đại thần tóc hoa râm tiến lên một bước, nét mặt uy nghiêm, mở miệng nói với điệu bộ cung kính.
Cố Thanh Phong liếc mắt nhìn nhìn người nọ, sau đó hỏi: “Ông là?”
“Thưa bệ hạ, thần là Lư Hướng Phi, hiện đang nhậm chức thừa tướng.”
“Ồ, thừa tướng Lư, ông có chuyện gì?”