Chương 295: âm Mưu Trắng Trợn Của Thánh Tộc
Cố Thanh Phong tiếp nhận phù triện, trong lòng khẽ động: “Ám Hoàng? Là thủ lĩnh Ám giới các ngươi? ” “Không sai, Ám Hoàng đại nhân là lãnh đạo của chúng ta, đồng thời cũng là tối cường giả của Ám giới. Ám giới năm đó chính là do tổ tiên của Ám Hoàng đại nhân thành lập, hơn nữa tên cũng do hắn đặt ra, Ám giới, ý là ẩn nấp trong thế giới bóng tối.”
Hai người vừa nói xong liền lên đường.
Dọc theo đường đi, Cố Thanh Phong thông qua việc nói chuyện lại biết được không ít bí mật.
Đồng thời hắn cũng triệt để hiểu nguyên nhân vì sao yêu ma có âm Vực, mà Nhân tộc lại không có.
Bởi vì thiên đạo cận yêu, hiện tại nhân vật chính của thế giới này chính là yêu ma, được thiên địa yêu thích, được trời phú.
Hai người đều là hạng người thực lực mạnh mẽ bá đạo, cho nên bước chân đi rất nhanh.
Chỉ là càng đi Cố Thanh Phong càng nghi hoặc, hắn nhìn thành trấn nhân tộc trước mắt hỏi: “Ám giới các ngươi ở thành Lâm An? ”
Tuyệt Minh Tử cười mà không trả lời, tiếp tục dẫn đường.
Rất nhanh, hai người vào thành, ở trong thành vòng trái phải, cuối cùng dừng ở trước mặt một tửu lâu tên là Duyệt Lai khách.
Nhìn tên của khách điếm này, khóe miệng Cố Thanh Phong giật giật, đây chính là vũ trụ chuỗi khách điếm Duyệt Lai trong truyền thuyết sao?
Không nghĩ tới lại là chỗ ẩn nấp của Ám giới?
“Ám giới các ngươi đang trốn ở đây? Cũng bình dân nhỉ. ”
Tuyệt Minh Tử cười lắc đầu: “Ám giới không có ở đây, lão phu chỉ là con giun trong bụng tác quái, cho nên đến đây ăn ngon một bữa, từ lâu đã nghe nói cá mè của Duyệt Lai khách chính là đặc sản Lâm An, hôm nay vừa hay nếm thử. ”
Cố Thanh Phong đã không còn sức để khịa kháy rồi, mẹ nó ngươi mang theo ta lại còn dán phù triện, còn đường vòng, kết quả cuối cùng đến ăn cá?
Nhưng mà cá mè đó có ngon không? Hình như thật sự chưa từng ăn qua, mỹ thực có thể hấp dẫn cường giả Thần cảnh chỉ sợ không đơn giản.
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Phong bỗng nhiên cảm thấy mình cũng đói bụng.
Hắn vốn là người tầm thường, trời sinh thích mỹ nhân mỹ nữ mỹ thiếp cùng với mỹ thực, hiện giờ mỹ thực trước mắt, dù sao cũng không vội, vừa hay nếm thử một chút.
Kỳ thật từ sau khi Cố Thanh Phong biết cái gọi Thánh tộc chính là yêu ma, cảm giác khẩn trương ban đầu trong lòng hắn đã không còn sót lại chút gì, ngược lại còn mơ hồ chờ mong, thậm chí là thoải mái.
Cũng được, vừa vặn ta cũng chưa từng ăn cá vảy, vậy thì nếm thử.
Trong lúc nói chuyện, hai người ngồi xuống, tìm tiểu nhị gọi xong đồ ăn, liền tùy tiện tám chuyện.
“Đạo hữu quả nhiên tâm cảnh vững vàng, cho dù biết chân tướng tàn khốc sau lưng thế giới này, nhưng vẫn không nóng vội, có thể cùng lão phu hưởng thụ mỹ thực ở nơi này, lão phu bội phục.” Tuyệt Minh Tử có hơi kính trọng nói.
Bởi vì năm đó hắn vừa mới tiến vào Ám giới, tiếp xúc với những bí ẩn này, cũng không bình tĩnh như Cố Thanh Phong, chỉ cảm giác thế giới quan lật đổ giống như trời đổ.
So ra tâm tình Cố Thanh Phong quả thật khiến hắn khâm phục.
“Cho dù trời sụp đổ, người cũng phải ăn cơm không phải sao? Hơn nữa, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói đến ngu người.” Cố Thanh Phong tùy ý nói.
Tuyệt Minh Tử vui vẻ cười to: “Đạo hữu quả nhiên diệu nhân, có điều lão phu không lập tức dẫn ngươi đi Ám giới, lại lựa chọn đến đây ăn cơm, cũng không phải cố ý vòng vo, chỉ là bởi vì canh giờ chưa tới. ”
“Ồ? Tiến vào Ám giới còn cần thời gian cụ thể? ”
“Không sai, Ám giới Ám giới, ban ngày làm sao tiến vào? Chỉ có thể đợi đến ban đêm. ”
Cố Thanh Phong còn muốn hỏi lại, nhưng lúc này một mùi hương đột nhiên xọc thẳng vào trong mũi, hắn ngửi mùi nhìn qua, chỉ thấy tiểu nhị đã bưng cá lên bàn.
Mùi hương này trực tiếp khiến Cố Thanh Phong nuốt xuống vấn đề.
Sau khi cá mè lên bàn, Cố Thanh Phong vội vàng nhìn lại, chỉ thấy bộ dáng con cá kia không giống với cá bình thường.
Thân thể con cá này thon dài, phía trước mượt mà, phía sau hẹp, toàn thân màu nâu, có bốn vảy, vừa thô vừa dài, một ít thịt lộ ra bên ngoài, cực kỳ trắng nõn chắc nịt, bốc lên hơi nước trắng, hương thơm tỏa bốn phía, làm cho người ta nhịn không được ngón trỏ quơ quào.
Hai người sau một hồi vung đũa, liền ăn hơn mười con cá mè của chủ quán, mãi đến khi ăn sạch hàng tồn kho trong cửa hàng, lúc này mới ngừng miệng lại.
Sau đó hai người lại uống trà một hồi, thời gian thong dong đi tới ban đêm, trăng sáng, sao trời lóng lánh, chuẩn bị xuất phát.
Cố Thanh Phong thấy thời gian cùng hòm hòm rồi, trực tiếp té đi để tránh né thanh toán, sau đó hai người xuất phát lên đường.
Nhưng hai người không rời khỏi thành Lâm An, mà vẫn dạo quanh trong thành, lúc này người đi trên đường gần như mất hút, chỉ có tiếng người đánh canh chậm rãi truyền đến.
“Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!”
Rất nhanh, hai người đi tới trước cửa một cửa tiệm quan tài, tấm biển trên đó viết: Tiệm quan tài Trương Ký.
Cửa vào còn đặt hai người giấy tái nhợt, một trận gió âm thổi qua, cơ thể người giấy xào xạc rung động, rất là âm trầm.
Nhưng mà hai người Cố Thanh Phong đều không tầm thường, tất nhiên sẽ không sợ hãi.
Cố Thanh Phong ngược lại hứng thú đánh giá cửa tiệm quan tài này, hỏi: “Nơi này là cửa vào Ám giới? ”
Tuyệt Minh Tử cười mà không nói, lập tức tiến lên gõ cửa.
Không bao lâu sau, trong cửa tiệm quan tài lúc trước vẫn luôn yên lặng truyền đến thanh âm.
Có bước chân đang chậm rãi đến gần cửa lớn, kèm theo một trận tiếng kẽo kẹt, cửa vào cửa tiệm quan tài Trương Ký bị người mở ra.
Một khuôn mặt cứng ngắc trắng bệch như cương thi xuất hiện ở phía sau cửa.