Chương 300: Mộng Cảnh Vĩnh Hằng (2)
Dấu vết huyễn thuật quá nặng, dễ dàng bị nhìn thấu, nhưng mộng cảnh thì khác, cái gọi là mộng cảnh không có dấu vết cũng chính là đạo lý này, hơn nữa trong mộng cảnh, người sẽ theo bản năng xem nhẹ rất nhiều chỗ không hợp lý, hoàn toàn hành động tuân theo nội tâm, chính là phương thức thích hợp nhất để kiểm tra gian tế. Mộng Cảnh Vĩnh Hằng là tập hợp đủ toàn bộ lực của Ám Giới, hao phí mấy chục năm mới luyện chế thành một bộ đại trận, uy lực không phải chuyện đùa, cho dù là thần cảnh đỉnh phong cũng sẽ dính chưởng mà không hề hay biết.
Nhưng nó cũng có khuyết điểm, đó chính là mộng cảnh không cách nào dễ dàng bị khống chế như huyễn thuật, bởi vì đây là giấc mộng của người trúng thuật, chúng ta chỉ có thể thiết lập tình huống cụ thể, còn lại thì không cách nào nhúng tay vào.
Chính cái gọi là mộng cảnh tùy tâm, một số người có thiên phú dị bẩm thậm chí có thể khống chế mộng cảnh, không có gì là không làm được ở trong mộng cảnh của mình, đơn giản mà nói, đối mặt với yêu ma trong mộng cảnh, chỉ cần trong lòng ngươi không có một chút sợ hãi, như vậy ngươi sẽ không bị đánh bại, thậm chí chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi muốn trở nên mạnh bao nhiêu thì có thể mạnh bấy nhiêu, dù sao đây là giấc mộng của chính ngươi.”
Nam tử họ Ngụy vừa hỏi gật gật đầu, lập tức trong lòng có chút hoảng sợ, hắn ta cũng là người mới gia nhập cách đây không lâu, tự nhiên cũng đã trải qua cửa ải Mộng Cảnh Vĩnh Hằng này, tuy rằng hắn ta cuối cùng là liều chết phản kháng, mới thông qua mộng cảnh hỏi tâm, nhưng chỉ có người trải qua mới rõ ràng, khi ngươi đối mặt với một đám yêu ma có thực lực vượt xa bản thân, cho dù có quyết tâm liều chết, cũng không cách nào làm được trong lòng không có một chút sợ hãi nào.
Cố Sinh Huy mới tới này, tâm tình quả thực cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng được.
“Khặc khặc… Các tiểu bảo bối, lại đây! Vui vẻ nào!” Cố Thanh Phong điên cuồng cười to nói nhìn xuống đám yêu ma.
Đám yêu ma tức giận liên tục chửi mắng, ngay lập tức đồng loạt xông lên.
Cố Thanh Phong nhìn tư thế bọn họ giống như muốn ăn thịt người, trong lòng đã mừng như điên, hắn không tránh né, thân thể không nhúc nhích, cứ kiên quyết chặn lối ra, hiển nhiên muốn tiếp đón công kích của bọn họ.
Oanh oanh oanh!
Vô số yêu lực cuồng dũng dâng trào, trời đất bỗng nhiên biến sắc!
Gió, mặt trời mọc, đỉnh núi… Đủ loại dị tượng biểu hóa từ trong tay yêu ma, không ngừng nện về phía Cố Thanh Phong.
“Khặc khặc…. Thăng cấp cho bản tôn đi!”
Cố Thanh Phong bị yêu lực nuốt chửng, cười điên cuồng, nhưng mà…
Một điều kỳ lạ đã xảy ra.
âm thanh nhắc nhở của hệ thống không vang lên.
“Chuyện gì xảy ra vậy!?” Cố Thanh Phong sợ hãi kinh ngạc.
Hệ thống con mẹ nó sẽ không bị hỏng chứ? âm báo đâu?
Nhưng nghĩ lại, không đúng nha, nếu hệ thống thật sự gặp trục trặc, vậy vì sao mình vẫn không bị thương?
“Hệ thống hệ thống, ngươi có ở đây không?” Cố Thanh Phong trong lòng vội vàng gọi hệ thống.
“Ở đây.” âm thanh cao lãnh của hệ thống vang lên đúng lúc.
Nghe thấy âm thanh của hệ thống, Cố Thanh Phong mới thở phào nhẹ nhõm, hệ thống chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nếu không có vậy còn chơi cái rắm à!
“Hệ thống, có phải ngươi ngủ quên không? Nhiều yêu ma Thần Cảnh công kích ta như vậy, sao ngươi không gia tăng thuộc tính?”
“Hệ thống này tên là bị yêu ma công kích ngay lập tức trở nên mạnh mẽ, xin ký chủ tự mình lĩnh ngộ.”
Mẹ nó!
Cố Thanh Phong chửi bới, từ khi hắn có hệ thống tới nay, hệ thống não tàn này hình như chỉ biết nói một câu này.
Nhưng mà lời nói của hệ thống cũng nhắc nhở hắn, bị yêu ma công kích ngay lập tức trở nên mạnh mẽ, mình hiện tại bị một đám đánh hội đồng, nhưng lại không có trở nên mạnh mẽ, vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện.
Đó chính là, công kích mình không phải yêu ma.
Cố Thanh Phong nhìn đám quái vật dữ tợn xung quanh mình, thầm nghĩ, mẹ nó không phải yêu ma còn có thể là gì?
Đang lúc hắn nghĩ đủ thứ mà chẳng hiểu cái móng gì, đột nhiên!
Toàn bộ không gian huyết sắc giống như tấm gương vỡ vụn, bỗng nhiên xuất hiện vô số vết nứt, còn đám yêu ma dữ tợn kia, cũng giống như bọt biển, toàn bộ nổ tung rồi biến mất.
Đợi không gian hoàn toàn bị phá vỡ, bất chợt hiện ra một cảnh tượng khác.
Cố Thanh Phong giống như du hành xuyên qua thời gian và không gian, bất thình lình từ thế giới yêu ma huyết sắc đi tới Tiên giới.
Nơi này non xanh nước biếc, núi non trùng điệp, tiên khí thanh tao, trong lúc đó còn có hạc trắng giương cánh bay lượn, hươu con chạy quanh quẩn trong rừng.
Có thác nước dường như từ chín tầng trời buông xuống, không nhìn thấy nguồn, cũng có cung điện giống như sừng sững trên đỉnh núi, bị sương trắng bao phủ, tựa như thiên cung.
Trên bầu trời thỉnh thoảng còn bay qua giống như Trích tiên, Kiến tiên ngự kiếm phi hành, hay là tiên tử điều khiển đám mây bắt lấy những đám mây đầy màu sắc.
Tất cả mọi thứ thật sự không khác gì tiên cảnh.
“Chúc mừng Cố đạo hữu ngươi, đã thông qua khảo nghiệm vấn tâm trong mộng cảnh.”
Một giọng nói truyền đến từ sau lưng Cố Thanh Phong, hắn quay đầu lại, phát hiện người nói chuyện chính là Tuyệt Minh Tử.
Tuyệt Minh Tử lúc này giống như lúc trước, vẻ mặt ôn hòa mỉm cười, làm cho người ta có cảm giác như gió xuân.
Chỉ là Cố Thanh Phong nhìn khuôn mặt tươi cười này, nhìn thế nào nghĩ như thế nào cũng muốn tát ông ta nha!
Cố Thanh Phong không phải kẻ ngốc, kết hợp với biểu hiện lúc trước của hệ thống, cùng với mộng cảnh vấn tâm mà Tuyệt Minh Tử vừa nói, hắn đã hiểu được vừa rồi xảy ra chuyện gì.