Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 307: Diện Mục Của Ám Hoàng (2)

Chương 307: Diện Mục Của Ám Hoàng (2)

“Cắt, chuyện đó còn không chắc đâu, giống như các ngươi từng nói rồi đấy. Muốn gia nhập Ám giới đều cẩn phải trải qua hai tầng Mộng cảnh tự vấn lương tâm, thủ đoạn mang ra đúng là vô cùng nghiêm ngặt, đảm bảo sao cho người gia nhập đều có tâm hướng về nhân tộc. Nhưng các người đã nghĩ đến hay chưa, toàn bộ cái Ám giới này, chỉ có một người có thể trốn tránh được loại khảo nghiệm này. Đó chính là Ám hoàng! Bởi vì quy tắc đều do nàng ta định ra.” “Ngươi!”
Nguỵ Cô Vân còn định nói thâm gì đó, lại bị Ám hoàng nâng tay ngăn lại.
“Cố đạo hữu vừa mới gia nhập Ám giới, có hoài nghi ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ta cũng không việc gì phải sợ người khác nhìn thấy diện mạo bản thân cả, tại sao phải đeo mặt nạ, sở dĩ cái mặt nạ này chỉ là một món linh binh mà thôi.”
Ám hoàng nói, lập tức giơ tay ngọc thon dài, chậm rãi nâng mặt nạ hoàng kim trên mặt tháo xuống.
Cố Thanh Phong chăm chú theo dõi, nhưng đợi đến khi hắn nhìn thấy lớp dung nhan phía dưới mặt nạ kia, nháy mắt sững người.
Nguy rồi! Là máu chảy vào tâm nhĩ trái rồi qua tâm thất trái đổ vào động mạch chủ, rồi lại từ tĩnh mạch chủ đổ vào tâm nhĩ phải qua tâm thất phải vào động mạch phổi, qua phổi, chạy đến tâm nhĩ trái.
Ối ối ta lại say nắng rồi.
Khoan đã nào, sao ta phải nói như vậy nhỉ?
Cố Thanh Phong vốn tưởng trải qua buổi rửa mắt của Tiểu Thi Mị thì nhãn giới đã được nâng tầm lên cực cực nhiều, nhưng bây giờ nhìn thấy dung mạo của Ám hoàng, hắn bất ngờ phát hiện, trần đời này sao lại có một người con gái có dung mạo tuyệt diễm khuynh thành đến thế?
Làn da nàng trắng như tuyết, cặp mắt tựa suối nguồn trong trẻo, mặc dù thần sắc lãnh đạm, nhưng tự thân toả ra một khí chất thanh cao thoát tục, khiến người ta mê mẩn lại chẳng dám khinh nhờn mạo phạm. Nhưng trong cái lạnh lùng kiêu ngạo ấy lại chảy xuôi một nỗi hồn xiêu phách lạc, lại khiến người ta không thể không si mê điên đảo.
Quả đúng là, da như mỡ đông, như ngọc, mắt tựa làn thu ba nhược thuỷ, môi điểm son hồng như máu, gương mặt ấy còn đẹp hơn cả Tây Thi.
Dung nhan xinh đẹp của Ám hoàng, đã đạt đến cảnh giới người tám lạng kẻ nửa cân với Tiểu Thi Mị, bởi dung mạo của nàng đã gần đạt tới mức hoàn mỹ, thuộc về trình độ ngừng phát triển.
Tiểu Thi Mị dù biến hoá thế nào, cũng chỉ đạt đến mức độ này, nhiều nhất chỉ có thể làm đa dạng hơn, tạo ra đủ loại phong phú thôi.
“Cố đạo hữu, ngươi muốn khảo nghiệm như thế nào?” Ám hoàng bình tĩnh hỏi.
Khuôn mặt tuyệt đẹp kết hợp với trường bào màu vàng sậm, khiến nàng trông vừa duyên dáng lại lộng lẫy đến loá mắt.
Cố Thanh Phong lúc này rất muốn nói, ta muốn làm bài kiểm tra múa thoát y, nhưng mà tiếc là lời cợt nhả vừa tới bên mép, thế nhưng thực lực có hạn, không dám nói.
“Không cần kiểm tra nữa, ta hiểu sơ sơ một vài thuật xem tướng. Vừa nhìn thấy gương mặt cô đã biết cô nhất định là người tốt, đồng thời ta vừa nghĩ kỹ lại lời cô nói xong, phát hiện đúng là hợp tình hợp lý thật, cho nên ta muốn gia nhập Ám giới.”
Ám hoàng: “...”
Mọi người: “...”
Giờ Cố Thanh Phong không quan tâm Ám hoàng là người hay yêu nữa rồi, bởi thật sự không có việc gì hết, là người thì tốt, là yêu vậy khửa khửa khừa… càng tốt hơn!
Nếu không phải sức mạnh của bản thân giờ vẫn còn kém, Cố Thanh Phong đã làm ngay một cái kabedon bá đạo tổng giám đốc, sau đó trên gương mặt tà mị cuồng quyến nở nụ cười, dùng giọng trầm thấp gợi cảm nói cho nàng biết.
“Nữ nhân, từ giờ trở đi, nàng chính là tài sản của ta rồi.”
(Kabedon:Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường.)
Không thì tại sao phải trở lên mạnh mẽ?
Chính để thích gì làm nấy!
Chính vì ta thấy được, thì ta phải chinh phục được!
Mọi người trầm mặc trong chốc lát, Ám hoàng lại đeo mặt nạ lên, bình tĩnh nói: “Nếu Cố đạo hữu không có phản đối, vậy hoan nghênh Cố đạo hữu gia ngập Ám giới của chúng ta.”
“Có điều trước đó, Cố đạo hữu, nếu ngươi đã nhìn thấy dung mạo thật của ta rồi, sao lại không dùng gương mặt thật gặp mặt mọi người nhỉ?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Thanh Phong.
Thầm nghĩ trong lòng: Ta vừa nói trên đời này sao lại có người đẹp trai như vậy, hoá ra là đeo mặt nạ.
Có người lại thầm kinh hãi, đang ngồi ở đây đều là cường giả Thần cảnh, nhãn lực tất nhiên không thể đùa giỡn được, vậy mà ngoại trừ Ám hoàng ra, lại không ai nhìn ra được, thủ đoạn của người mới này cũng tài tình thật đấy.
Cố Thanh Phong cũng hơi kinh ngạc, không ngờ lớp nguỵ trang của mình lại bị nhìn thấu, thực lực của Ám hoàng này tuyệt đối vượt xa khỏi Thần cảnh đỉnh phong, không chừng rất có khả năng đã đạt đến trình độ vượt trên cả Thần cảnh.
Chẳng qua hắn cũng không thấy làm sao cả, dùng diện mạo thật thì dùng diện mạo thật, dù sao cũng đẹp trai y nhau chứ mấy.
Vì thế Cố Thanh Phong cũng tháo Huyễn Linh Qủy Diện ra, lộ ra gương mặt thật.
“Ối! Ngươi là!” Tuyệt Minh Tử đột nhiên thốt lên một tiếng thét kinh hãi, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ngươi là Cố Thanh Phong! Đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?!”
“Cố Thanh Phong?”
Có người quay sang hỏi Tuyệt Minh Tử, Cố Thanh Phong là ai?
Tuyệt Minh Tử giải thích: “Cố Thanh Phong chính là đệ tử của vị Cố đạo hữu này, trước đây lão phu phải thông qua Cố Thanh Phong mới liên lạc được Cố đạo hữu.”
Mọi người đều nhìn về phía Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói:“Tuyệt Minh Tử đạo hữu, lúc trước đồ đệ ngươi nhìn thấy thật ra là phân thân của ta, hành tẩu giang hồ ấy mà, ai mà chẳng phải tạo cho mình một cái vỏ bọc chứ.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất