Chương 306: Diện Mục Của Ám Hoàng (1)
Tuyệt Minh Tử biết bản thân đuối lý, đồng thời cũng đã nhìn thấy biểu hiện của Cố Thanh Phong trong hai tầng ảo cảnh, biết người này không hề sợ chết, hơn nữa còn là tên điên cuồng chiến đấu điển hình, sợ đến nỗi vội vàng lắc người tránh qua, né một đấm này. Đùng!
Một nắm đấm này của Cố Thanh Phong đánh vào không trung, lớp không khí ở đấy đột nhiên nổ tung, tầng tầng lớp lớp sóng khí tuôn ra, cây cấy bốn về toàn bộ bị thổi bay, thậm chí đến cả không gian cũng hơi run lên.
Tuyệt Minh Tử đã chạy ra xa thấy được uy lực của một cú đấm này, thoáng chốc mặt xanh như tàu lá chuối.
Sức công phá thật khủng khiếp! Một chưởng này mà đánh trúng, lão phu đây bán muối là cái chắc?
Thằng nhóc này rõ vừa mới vào Thần cảnh, sao nhục thể đã mạnh đến nỗi này rồi? Chẳng lẽ là thiên mệnh dị thể?
Cố Thanh Phong thấy một đấm này không trúng đích, ngay sau đó lại sắp tung ra thêm một quyền.
Tuyệt Minh Tử sợ hết hồn, chặn lại nói: “Khoan đã Cố đạo hữu, để đền bù tổn thất của đạo hữu, lão phu nguyện ý vì đạo hữu mở tất cả Tàng kinh các, từ nay về sau, tất cả các phương pháp Thần cảnh của Tàng kinh các, ngươi được phép xem miễn phí, đây chính là tích lũy hàng ngàn năm của Ám giới ta..”
Cố Thanh Phong im lìm bất động, quyết định cứ đánh trước một quyền đã rồi hẵng nói tiếp.
Tuyệt Minh Tử vừa trốn vừa kêu: “Mặt khác lão phu lấy thêm hoàng kim vạn lượng, bồi…”
“Thành giao.” Cố Thanh Phong đột nhiên đứng lại, thu nắm tay vào.
Tuyệt Minh Tử sửng sốt, lão phu còn chưa nói hết câu, cái người này lật mặt cũng nhanh quá rồi đấy!!
Sớm biết như này lão phu nói luôn đền tiền ngay có phải xong rồi không? Hà tất phải liên luỵ đến những thư tịch trong Tàng kinh các?!
Tắc trách rồi!
Thật ra lý do Cố Thanh Phong ngừng tay lại cũng không vì hoàng kim vạn lượng, tham tài chỉ là biểu tượng, nói thật hắn là một người rất có lý trí.
Theo lý trí phân tích, dù sao chỗ này cũng là địa bàn của Thần cảnh nhân tộc, nếu làm to chuyện, mình cũng chẳng chiếm được lợi ích, thôi vẫn khoan đã, quân tử báo thù mười năm không muộn mà.
“Đã vậy, Cố đạo hữu cùng lão phu đi gặp Ám hoàng đại nhân thôi.”
Nói rồi, Tuyệt Minh Tử lần nữa đạp chân lên một đám mây từ trên trời hạ xuống, sau đó đám mây bay đi.
Cố Thanh Phong nhìn thấy khung cảnh quen thuộc này, lông mày không kìm nổi giật giật.
Đệt mịa chả nhẽ lại có tầng mộng cảnh thứ ba nữa à?
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Phong đi vào vết xe đổ thứ hai vội vàng mở Đồng tử Phá Vọng của mình ra, cẩn thận quan sát xung quanh.
Lập tức thở hắt ra một hơi, không phải mộng cảnh, là thế giới thật.
Thế giới trong mộng cảnh Vĩnh Hằng của Ám giới đúng là biến thái thực, đến bản thân mình có thần hồn sánh ngang với Thần cảnh đỉnh phong cũng không phát hiện ra được.
Nhưng cũng may có thể đặt niềm tin vĩnh viễn vào Đồng tử Phá Vọng, bởi món đồ này chính là tài trợ thắm thiết tình bạn đến từ Thiên Ma Vực Ngoại, có thể nhìn thấy được tất cả chân tướng của mọi thứ, thậm chí là cả pháp tắc của thiên địa.
Cấp bậc của Đồng tử Phá Vọng đã vượt qua khỏi phạm vi của Thanh giới, suy cho cùng đây cũng là thứ năng lực cao cấp xịn xò nhất trên người Cố Thanh Phong hiện giờ.
Nhưng thứ này tiêu sài sức lực lớn quá, không thể mở suốt ngày được, nếu không làm sao nhỡ bước vào mộng cảnh giả được?
Xác thực rõ bản thân đang ở thế giới thật, Cố Thanh Phong đóng Đồng tử Phá Vọng lại, lập tức đi theo Tuyệt Minh Tử.
Sau một nén nhang.
Cố Thanh Phong cuối cùng cũng gặp được Ám hoàng, cùng với một đám cường giả Thần cảnh, dung mạo và tên đều giống y hệt trong mộng cảnh, cũng chẳng cần phải làm quen thêm lần nữa.
“Chúc mừng Cố đạo hữu đã thông qua khảo nghiệm, có thể chính thức bước vào Ám giới.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng kỳ ảo của Ám hoàng từ dưới mặt nạ màu vàng ròng truyền đến.
Vốn trong lòng Cố Thanh Phong hẵng còn lửa giận, đương nhiên không thể nào bày ra sắc mặt tốt được.
Nguyên tắc làm người của hắn là, đối với nhân tộc, ngươi có thể làm thêm lần nữa, nhưng tuyệt đối không có lần thứ ba, nếu lại bị lừa thêm lần nữa, hắn đây ngay lập tức lật mặt cho coi.
Đối với yêu ma cũng không cần nhắc lại.
“Hừ, ta thông qua được khảo nghiệm của ngươi, nhưng ngươi chưa qua khảo nghiệm của ta đâu, muốn ta gia nhập Ám giới, còn phải xem Ám hoàng ngươi đây có đủ tư cách không?” Cố Thanh Phong hừ lạnh đáp.
Lời nói xong, bầu không khí có hơi đông cứng lại.
Một vụ nam tử mặt mày tuấn lãng lưng đeo trường kiếm đột nhiên bực tức nói: “Cố Sinh Huy, dựa vào ngươi cũng đòi khảo nghiệm Ám hoàng đại nhân?”
Cố Thanh Phong đánh mắt về phía nam tử đấy, đối với gã cũng có chút ấn tượng, trước ở trong mộng cảnh cũng có giới thiệu qua rồi.
Hình như tên là Nguỵ Cô Vân, là một kiếm tu.
“Ngươi muốn khảo nghiệm như nào?” Ám hoàng đột nhiên cất tiếng hỏi, ngữ khí của nàng vẫn bình thản như cũ, nghe không ra hỉ nộ.
Cố Thanh Phong cười lạnh một tiếng: “Chí ít cũng phải gỡ cái mặt nạ ra, thân là người đứng đầu Ám giới, nhưng dấu đầu lộ đuôi, rất khó khiến người khác không hoài nghi, ngộ nhỡ ngươi mới là gian tế của yêu ma thì sao?”
Nguỵ Cô Vân dường như vô cùng sùng kính Ám hoàng, bấy giờ tức giận quát: “Ngươi chớ nói quàng nói xiên, Ám hoàng đại nhân là người lãnh đạo của Ám giới, sao có thể là gian tế của yêu ma được, nếu như nàng là gian tế, thế chẳng phải Ám giới đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi hả?”